Diệp Căng nói chuyện quá tự nhiên, khiến Hướng Tần gần như lầm tưởng rằng đây là chủ đề có thể bàn luận tùy ý giữa bạn bè.
Ngược lại, chính hắn đỏ mặt mới là không bình thường.
Diệp Căng còn hất cằm lên, "Anh không muốn tắm chung sao?"
Phản ứng đầu tiên của Hướng Tần là cùng nhau ngâm bồn, nhưng tất nhiên là không thể...
Như vậy thì quá giới hạn rồi!
Diệp Căng nghiêm túc nói: "Đã muộn lắm rồi, anh Tần có thể tắm vòi sen, đợi tắm xong chúng ta ngủ chung."
Hướng Tần lặng lẽ quay người, "Không cần... Đợi cậu tắm xong tôi sẽ tắm sau."
Diệp Căng cố nhịn cười, đôi môi tái nhợt gượng gạo nặn ra chút sắc đỏ.
Khi Hướng Tần rời khỏi phòng tắm, vẫn có thể nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Diệp Căng.
Trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu hắn khá lo lắng Diệp Căng sẽ vì chuyện tối nay mà cảm thấy ngượng ngùng, không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Sợ Diệp Căng ngâm bồn sẽ bị choáng, Hướng Tần không đi xa, chỉ đứng chờ ngay ở cửa.
Mỗi phút một lần, hắn lại nói chuyện với Diệp Căng, để chắc chắn người bên trong vẫn còn tỉnh táo.
Qua bảy phút, Hướng Tần gõ cửa: " Diệp Căng..."
Không ai trả lời.
Hắn hơi lo lắng, lại gọi: " Diệp Căng?"
Vẫn không có phản hồi.
Khi Hướng Tần chuẩn bị đẩy cửa vào, đột nhiên nghe thấy tiếng nước khẽ động.
Hắn suy nghĩ một chút, chần chừ gọi: "Căng Căng?"
Bên trong truyền ra một tiếng cười khẽ: "Sớm gọi như vậy chẳng phải tốt hơn sao?"
Hướng Tần xoa xoa tai.
Gọi như vậy có phải quá thân mật không?
Chỉ có người lớn trong nhà và người thân cận nhất mới gọi như vậy, bạn bè thì liệu có phù hợp không?
Khi Hướng Tần còn đang suy nghĩ mông lung, Diệp Căng đã mặc đồ xong bước ra ngoài, sắc mặt trông khá hơn lúc trước một chút.
Anh đã uống không ít nước, lại thêm việc ngâm mình trong bồn tắm đổ nhiều mồ hôi, hiệu lực của thuốc về cơ bản đã tan hết.
Diệp Căng vốn định giả vờ không nghe thấy để lừa Hướng Tần vào phòng, không ngờ đối phương không mắc bẫy, còn gọi luôn tên thân mật của anh.
"Anh Tần đi tắm đi." Hướng Tần đưa một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, phủ lên người Diệp Căng khiến anh trông càng thêm yếu ớt.
Hướng Tần mím môi: "Cậu mau đi ngủ đi."
Diệp Căng hiếm khi ngoan ngoãn, "Được, anh tắm nhanh lên, tôi đợi anh."
Anh đột nhiên giơ tay ôm nhẹ Hướng Tần một chút: "Người anh ấm lắm, không có anh, tôi ngủ không được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!