Những hạt mưa lất phất rơi xuống mui xe, tạo thành làn sương mỏng trong màn đêm.
Hướng Tần đứng bên cửa xe, tóc đã ướt đẫm. Lẽ ra trời đông phải rất lạnh, nhưng hắn lại nóng hơn bất cứ ai.
Ý thức của Diệp Căng không còn rõ ràng lắm, cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực: "Anh Tần..."
Hướng Tần luống cuống nhìn anh, "Giúp thế nào?"
Diệp Căng khẽ rên một tiếng: "Anh lên xe đi."
Hướng Tần cứng đờ, mang theo quần áo ướt sũng, nửa quỳ vào trong xe, hoàn toàn không biết nên ra tay thế nào.
Diệp Căng cố gắng an ủi hắn, "Bình thường anh tự giúp mình thế nào... thì cứ giúp tôi như vậy."
Trong đầu Hướng Tần như có tiếng nổ vang.
Chuyện này đối với hắn thực sự quá khó tiếp nhận... Bình thường khi tự mình làm, hắn còn không dám nghĩ đến khuôn mặt của Diệp Căng, vậy mà bây giờ lại phải giúp anh.
Nhưng Diệp Căng đã dựa hẳn vào lòng hắn, dường như thực sự khó chịu đến tận cùng, mà lại không còn sức lực, ánh mắt mông lung nhìn hắn cầu cứu.
Yết hầu của Hướng Tần trượt lên trượt xuống không biết bao nhiêu lần, hắn run rẩy đưa tay kéo áo khoác ngoài của Diệp Căng.
Diệp Căng: "Anh Tần... Đóng cửa xe lại."
"..."
Mặt Hướng Tần đỏ bừng như sắp nhỏ máu, hắn vội vã đưa tay đóng chặt cửa xe, sợ lúc này sẽ có ai đó từ biệt thự đi ra, bắt gặp dáng vẻ quyến rũ này của Diệp Căng.
Hắn nhắm mắt lại, khẽ nói: "Thất lễ..."
Chiếc xe màu đen giữa cơn mưa tạo thành một không gian tách biệt, trong khi biệt thự sáng đèn rực rỡ, ca múa tưng bừng.
Không ai trong số hàng trăm vị khách trong biệt thự có thể ngờ rằng, ngay tại bãi đỗ xe bên ngoài, trong một chiếc xe tối màu, lại đang diễn ra một khung cảnh mờ ám như thế này.
Màn đêm càng lúc càng sâu thẫm, cái lạnh bên ngoài bị ngăn cách bởi lớp cửa kính, bên trong lại nóng đến nghẹt thở.
Diệp Căng vẫn mặc nguyên quần áo trên người, khẽ nhắm mắt, tựa đầu lên vai Hướng Tần: "Mạnh hơn chút..."
Giọng Hướng Tần nhỏ đến đáng thương: "Được..."
Diệp Căng không nhìn thấy vẻ mặt của Hướng Tần, nhưng ngay trước mắt là chiếc cổ đỏ ửng và đôi môi đang mím chặt của hắn.
Thật muốn hôn một cái.
Hôn ở đâu cũng được.
Nhưng chút lý trí còn sót lại nhắc nhở Diệp Căng rằng, không thể.
Chỉ là giúp đỡ thì vẫn có thể chấp nhận, coi như một hành động bất đắc dĩ trong tình huống khẩn cấp, nhưng nếu thực sự hôn lên, thì chẳng thể coi nhau là 'bạn bè' được nữa.
Huống hồ, trong lòng Hướng Tần vẫn còn một "mối tình đầu" đấy, e rằng hắn không thể chấp nhận được.
Tránh việc dọa hắn chạy mất, Diệp Căng đành kiềm chế, chỉ nhẹ nhàng dụi vào cổ Hướng Tần.
"..."
Lực tay của Hướng Tần bỗng chốc không khống chế được, làm Diệp Căng khẽ rên lên một tiếng.
"Anh Tần muốn làm..." Diệp Căng khẽ cong lưng, "... Muốn làm chết tôi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!