Ngày hôm sau.
Hướng Tần bọc tấm thảm trên ghế sofa ngủ một đêm, đến tám giờ thì tỉnh.
Hắn đến trước phòng ngủ, mới phát hiện cửa phòng tối qua không đóng chặt.
Thế là chỉ cái liếc mắt vô tình, đã khiến cả đôi tai hắn đỏ bừng.
Qua khe cửa, phía cuối giường lộ ra một phần bắp chân trắng nõn, ống quần bị kéo lên rất cao.
Những ngón tay mảnh khảnh do quanh năm đánh đàn dương cầm của chàng trai che đi khóe mắt đỏ hoe, trong lúc mơ màng phát ra âm thanh khe khẽ như giọng mũi.
Làn gió nhẹ thoảng qua từ bên ngoài thổi tung mảnh rèm cửa sổ, ánh năng thừa cơ chiếu vào, in lên trên chiếc chăn dày từng đốm loang lổ..... Quá mạo phạm.
Bàn tay Hướng Tần giữ chặt cánh cửa, trái tim hắn cứ đập liên hồi không kiềm chế được, nhưng dù thế hắn vẫn cố giữ bình tĩnh di chuyển nhẹ nhàng rời khỏi...
Ba tháng trời Diệp Căng chưa từng mơ thấy ba mẹ anh, chẳng biết có phải vì sợ anh quá nhớ họ hay không, từ trước đến giờ hai người họ chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của anh.
Thế là mỗi ngày khi mở mắt lên, trong lòng anh lại dâng lên nỗi thất vọng thêm một ngày.
Cảm giác sau khi say xỉn không dễ chịu chút nào, thái dương nhức nhối vô cùng, bụng thì đói cồn cào, đầu óc vừa choáng váng vừa mê man.
Anh nhìn trần nhà lạ lẫm phía trên, hàng mi đen dài khẽ chớp, phải một hai giây anh mới nhớ ra chuyện xảy ra tối qua.
Hướng Tần...
Anh thầm nhẩm lại cái tên này, không ngờ chỉ là bèo nước gặp nhau mà anh theo người ta về nhà thật.
Trí nhớ của anh chỉ đến đoạn tại đèn giao thông được ai đó kéo lại, những chuyện về sau không còn nhớ rõ nữa.
Diện tích của căn phòng ngủ này rất lớn, lấy tông màu nâu làm chủ đạo, kiểu nội thất hay trang trí trong phòng đều có cảm giác nghệ thuật, rất hợp với gu thẩm mỹ của anh.
Đôi chân trần của Diệp Căng đặt xuống giường, lòng bàn chân chạm vào một thứ mềm mại và dễ chịu vô cùng.
Anh đưa mắt nhìn xuống, là thảm trải sàn.
Diệp Căng phát hiện quần áo trên người vẫn là đồ hôm qua, vết rượu vang đỏ đã khô, trên cơ thể cũng không có dấu vết kỳ lạ khó chịu nào.
Điện thoại được ai đó đặt trên kệ cửa sổ, vì hết pin đã tắt nguồn.
Anh vừa cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua chậu sen đá xinh xắn nằm một bên trên kệ cửa sổ.
Diệp Căng biết loại sen đá này, tên là "Nước mắt Thiên Thần".
Bình thường nó có màu xanh nhạt, mọc thành chùm như nho. Nhưng nếu được chăm sóc tốt, nó sẽ từ từ chuyển màu sang sắc hồng pha chút vàng óng long lanh như pha lê.
Trước đây Diệp Căng cũng từ trồng vài chậu, đáng tiếc anh không chăm đủ tốt nêu hầu như đều chết cả.
"Cốc cốc"
Có tiếng gõ cửa.
Diệp Căng quay đầu nhìn lại, "Mời vào."
Theo tiếng bước chân càng đến gần, cuối cùng anh cũng nhớ lại dáng vẻ của Hướng Tần.
Gương mặt của hắn góc cạnh rõ ràng, sắc sảo, thoạt nhìn là một người ngay thẳng. Ngoại hình mang vẻ nam tính cương nghị cuốn hút, khi không cười cảm giác có chút lạnh lùng.
Câu đầu tiên Hướng Tần nói sau khi vào là: "Cậu tỉnh rồi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!