"Nay anh ăn mặc kiểu gì đấy?"
Liễu Án mở cửa, kinh ngạc nhìn Diệp Căng đứng trước mặt.
Không chỉ áo khoác không vừa người, mà ngay cả khăn quàng cổ và găng tay, thứ anh chưa bao giờ đụng đến, cũng đeo lên.
Diệp Căng chậm rãi tháo găng tay, hỏi lại: "Không đẹp sao?"
"Không phải..." Liễu Án cạn lời, "Chẳng phải người nào đó từng nói: Găng tay là thứ chỉ có người già mới đeo, còn người trẻ thì nên dũng cảm 'khỏa thân' sao?"
Diệp Căng chân thành đáp: "Tôi già rồi."
Liễu Án nhìn anh chằm chằm vài giây, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng.
Chiếc áo khoác này... Không phải là chiếc mà lần trước Diệp Căng nói mượn của bạn sao?
"Đúng vậy." Diệp Căng thoải mái thừa nhận, "Chính là chiếc đó."
Liễu Án đưa dép lê cho Diệp Căng: "Hai người...?"
"Không có yêu đương gì cả, anh ấy có người mình thích rồi, tôi thì..." Diệp Căng dừng lại một chút, "... Tôi có chút thích anh ấy."
"Không phải chứ, ông nội ơi..." Liễu Án thật sự không hiểu nổi, "Sao anh cứ phải đi thích một người đã có tình cảm với người khác chứ?"
"Tôi có phải đang thích một người đã có gia đình đâu? Tại sao lại hả?" Giọng Diệp Căng bình thản, "Anh ấy thích mối tình đầu đó, nhưng họ đâu có ở bên nhau. Người ta cũng không thích anh ấy. Người khác không cần, tôi lấy, không được sao?"
Liễu Án cứng họng, "Chỉ là em thấy, có biết bao người thích anh, sao cứ phải treo ngược trên cái cây không thuộc về mình chứ..."
Diệp Căng khẽ nhếch môi, "Không còn cách nào khác, ai bảo anh ấy hợp ý tôi như thế."
Hơn nữa, hiện tại không thuộc về anh, nhưng sau này thì chưa chắc.
Diệp Căng không phải kiểu người do dự, đã muốn thì sẽ giành lấy.
"Được thôi." Liễu Án hiểu tính anh, không khuyên nhiều nữa, "Chỉ cần đừng để bị lừa... Bao giờ dẫn theo cho em gặp một lần đây?"
Diệp Căng thay dép, treo áo khoác lên móc: "Đợi thêm chút nữa, anh ấy nhát lắm, tôi sợ dọa người ta chạy mất."
Liễu Án: "..."
Cậu thật sự không hiểu nổi... Một người đàn ông trưởng thành thì có thể ngại ngùng đến mức nào chứ...
Liễu Án: "Hôm nay anh định mặc bộ này à?"
Diệp Căng "Sao, nhất định phải mặc âu phục à?"
"Cũng không hẳn." Liễu Án cũng không định mặc, "Chỉ là trước đây, mỗi lần đến những sự kiện như này, anh đều ăn mặc rất chỉnh tề."
Diệp Căng: "Trước đây phải giữ thể diện, bây giờ tôi chỉ là một sinh viên bình thường, mặc gì cũng được."
Liễu Án mím môi, không nói thêm gì.
Căn hộ này nằm ở trung tâm thành phố, là nhà riêng của Liễu Án. Ngôi nhà này do mẹ của Liễu Án mua cho cậu, coi như phí cắt đứt quan hệ.
Một căn hộ sang trọng ở trung tâm, để đổi lấy cả đời không làm phiền nhau nữa.
Không biết nên nói là hào phóng hay nhẫn tâm đây.
"Còn mấy tiếng nữa, chúng ta làm gì đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!