Chương 16: Nấu mì

Tóc của người đàn ông khá ngắn, nên sấy khô rất nhanh.

Hướng Tần không nhìn thấy biểu cảm của Diệp Căng, nhưng thi thoảng vẫn có thể cảm nhận độ ấm từ đầu ngón tay của anh, khẽ khàng lướt qua từng sợi tóc.

Sấy tóc xong, cũng đã đo xong thân nhiệt.

Hướng Tần định tự xem kết quả, nhưng Diệp Căng đã trực tiếp lấy ra, "...38,2 độ, còn may."

Diệp Căng quay người, lại đưa tay sờ lên trán Hướng Tần, không ngoài dự đoán, cổ của hắn lại đỏ ửng.

Anh bật cười, thu tay, "Có chỗ nào khó chịu không?"

Hướng Tần do dự, trả lời: "Có hơi choáng váng."

Trong mắt Diệp Căng, sự do dự này như đang cố tình nói giảm nói tránh, không muốn làm người khác lo lắng.

"Có buồn ngủ không? Hay là nằm ngủ một lát?" Diệp Căng hạ thấp giọng, "Vì thân nhiệt không quá cao, trước tiên cứ nghỉ ngơi đã, khoan hãy uống thuốc."

Hướng Tần lắc đầu, "Không muốn ngủ."

"Ừm..." Diệp Căng suy nghĩ vài giây, "Xem phim không? Tôi xem với anh?"

Hướng Tần lập tức gật đầu, "Được."

Mới bốn giờ chiều, chưa vội nấu cơm, có thể tìm vài chuyện khác để làm.

Diệp Căng hỏi: "Có máy chiếu không?"

Hướng Tần gật đầu, "Có, ở phòng khách."

Diệp Căng vừa xoay người đi, Hướng Tần đã lén cẩm nhiệt kế lên ngửi thử... Ừ, may là không có mùi gì.

Dù biết bản thân không có mùi lạ, nhưng hắn vẫn sợ mất mặt trước Diệp Căng.

Cho dù kết cục chỉ có thể mỗi người một ngả, nhưng hắn vẫn muốn để lại ấn tượng tốt.

Bộ phim Diệp Căng chọn là một bộ phim trinh thám kinh dị, tuy không phải phim tâm linh, nhưng còn đáng sợ hơn.

Chiếc ghế sofa đối diện máy chiếu không quá lớn, vừa đủ cho hai người ngồi.

Ngay cảnh mở đầu, màn hình đã bị một gương mặt ma quỷ chiếm hết.

"Gừ!" Kèm theo đó tiếng gào rú hù họa của nó.

Vậy mà đúng lúc này Diệp Căng còn đi vào phòng ngủ, lấy chăn cho hắn.

Diệp Căng sợ Hướng Tần bị lạnh, lấy chăn xong còn chỉnh nhiệt độ lên cao một chút, anh nhìn thấy ngón tay Hướng Tần hơi co lại, như vô ý hỏi: "Anh Tần sợ à?"

"Không sợ..." Hướng Tần chần chừ, nói: "Nếu cậu sợ, có thể ngồi gần tôi một chút."

Diệp Căng sao thể sợ thứ này, đây còn không phải phim ma, cho dù phim ma thật, anhcũng có thể xem như thường.

Nhưng Hướng Tần đã mở lời thế này, làm sao anh không nắm lấy cơ hội chứ?

"Đúng là có hơi sợ." Diệp Căng dựa gần Hướng Tần, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, "Tôi ít khi xem thể loại này."

Hướng Tần chớp mắt, "Thế có muốn đổi phim khác không?"

Diệp Căng cố nhịn cười, "Hay thôi? Tôi thấy phim này cũng được. Hơn nữa, có anh Tần ở đây, tôi sợ cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!