Phí sinh hoạt một tháng hơn 6000 tệ, đối với một sinh viên mà nói là quá nhiều, nhưng Hướng Tần không thấy chỗ nào không đúng. Trong giọng nói của hắn, vẫn có ý thăm dò: "Cậu nghĩ sao?"
Diệp Căng tất nhiên không đồng ý, bất kể vì lý do gì, anh cũng không thể dựa vào sự "tài trợ" của Hướng Tần mà sống. Đặc biệt là sau hôm nay.
Nhưng Diệp Căng không muốn làm tổn thương tấm lòng này của Hướng Tần. Anh tính nhanh số dư trong tài khoản, cảm thấy nó đủ tiêu trong hai đến ba tháng tiếp theo.
Hơn nữa, so với làm gia sư, công việc bên nhà hàng Tây của anh lương cao hơn. Vì chuyên ngành mỹ thuật, nên lương của anh thấp hơn sinh viên trường danh tiếng khác.
Thôi được, xem như dỗ hắn vui.
"Được rồi, tôi nghe theo Hướng tiên sinh." Diệp Căng cười, dựa người vào lan can, dưới lầu ký túc xá có vài đôi tình nhân đang lưu luyến không muốn tạm biệt, còn có đôi hôn nhau nồng nhiệt.
Giọng điệu của Hướng Tần thoải mái hơn, "Ừm!"
Con ngươi Diệp Căng khẽ chuyển động, "Bữa ăn tiếp theo là khi nào?"
Đầu dây bên kia, Hướng Tần do dự trả lời: "Sinh viên các cậu sắp nghỉ lễ rồi đúng không? Gần đây hẳn là bận lắm, cậu lo học tập chăm chỉ là được."
Diệp Căng cười thành tiếng, "Anh sao lại..."
Hướng Tần: "Gì thế?"
Diệp Căng thôi không cười nữa, lắc đầu, nhận ra Hướng Tần không thấy được mới nói: "Không có gì, vậy chờ đến kỳ nghỉ đông bù lại hết mấy bữa tôi nợ anh Tần nhé?"
Hướng Tần nhanh chóng đáp lại: "Được"
"Đến khi đó đừng chê tôi phiền."
"Không đâu." Hướng Tần nghĩ, mừng còn không kịp.
Hơn nữa, kỳ nghỉ đông đến, mọi người đều về nhà, gia đình sum vầy, chỉ có Diệp Căng cô đơn một mình. Lúc đó có thể ở bên cạnh Diệp Căng càng nhiều càng tốt, cho dù hắn không phải người quan trọng gì, nhưng vẫn tốt hơn để Diệp Căng một mình nghĩ nhiều lại tổn thương.
Hướng Tần không rõ chuyện nhà họ Diệp cụ thể ra sao, ban đầu là công ty gặp sự cố, cơ ngơi to lớn như vậy bỗng sụp đổ, toàn bộ tài sản đều phải đem đi gán nợ.
Hướng Tần thậm chí không biết hiện tại Diệp Căng đang ở đâu, có thuê nhà ở ngoài hay không. Vì thế, hắn mới thêm một điều khoản trong hợp đồng, sau nửa năm sẽ chuyển nhượng toàn bộ căn nhà này cho Diệp Căng không điều kiện.
Hai người không nói chuyện lắm, lát sau thì cúp điện thoại. Trước khi vào phòng, Diệp Căng suy nghĩ trong chốc lát vẫn gửi một tin nhắn cho Hướng Tần.
[Chúc ngủ ngon, nhớ nghỉ ngơi sớm nhé.]
[Ngủ ngon, cậu cũng vậy, đừng quá vất vả, chú ý nghỉ ngơi, mặc ấm vào.]
Hướng Tần gần như trả lời ngay lập tức. Diệp Căng nhìn từ "mặc" mới nhớ, áo khoác của Hướng Tần vẫn còn ở đây. Anh quên mang theo, Hướng Tần cũng không nhắc đến.
Tuy Hướng Tần đã đồng ý nghỉ ngơi sớm, nhưng hắn vẫn lái xe ra ngoài, bắt đầu công việc "ca đêm" hôm nay.
Chung Bất Vân gọi điện cho Hướng Tần, "Cậu đang đến đấy hả? Nếu không thì đóng cửa một hôm, không có vấn đề gì lớn cả."
"Đêm nay cậu ấy về lại ký túc xá rồi."
Chung Bất Vân thở dài: "Cậu đừng làm việc quá sức nữa, thật ra cũng đâu quá cần thiết, thu nhập không đủ sao? Cần gì lo mấy nghìn tệ hàng tháng của cửa hàng đó?"
Hướng Tần dừng xe chờ đèn đỏ, chờ người qua đường, "Tôi muốn nửa năm nay trả xong khoản vay mua nhà."
Chung Bất Vân: "... Tại sao?"
Căn hộ trong chung cư Nam Sơn khá được ưa chuộng, nằm trong khu vực chung cư cao cấp. Mọi yếu tố từ vị trí đến môi trường, chất lượng đều tốt nhất, một khi bán đều bị cướp sạch, giá cũng không thấp. Khi Hướng Tần mua, hắn đã dự định sẽ ở đó suốt đời, hắn không định kết hôn sinh con, diện tích căn hộ vừa đủ với hắn.
Cũng vì là căn hộ, nên có nhiều chính sách lựa chọn. Lúc đó, tài chính Hướng Tần không đủ, nên chọn cách thanh toán ban đầu tương đối thấp, vì thế mà mỗi tháng tiền vay nhà càng tăng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!