"Ly này cũng được..."
Hướng Tần nóng đến mức muốn bùng nổ, lần đầu tiên cảm thấy máy điều hòa thật thừa thãi.
Tất cả những gì hắn nghĩ đều là... Bản thân dùng ống hút Diệp Căng đã chạm môi qua, có phải cũng xem như hôn gián tiếp hay không?
Nếu tính nụ hôn trên đầu ngón tay đêm hôn giao thừa đó, thì đây là lần thứ hai...
Tâm trạng của Diệp Căng tốt lên không ngừng.
Quả nhiên, thay vì dạy tên nhóc nổi loạn đó, còn không bằng chọc ghẹo Hướng Tần.
Nếu là Hướng Tần, chắc chắn sẽ có thành tích xuất sắc, còn là học sinh ba tốt*.
(*: Học sinh ba tốt: Đạo đức tốt, học tốt, sức khỏe tốt)
Dạy cái gì, giáo viên nói cái gì đều sẽ ngoan ngoãn gật đầu, có lẽ sẽ làm một bé lớp trưởng, ai cũng sẽ thích.
'Bé lớp trưởng' đang bận rộn trong phòng bếp.
Thật ra không cần nấu quá nhiều món, chỉ có hai người họ, bữa trưa còn chưa ăn hết, nhưng Hướng Tần sợ Diệp Căng thiệt thòi nên nhất định phải làm thêm hai món nữa.
Cũng may là có sẵn canh, từ nhỏ đến lớn Diệp Căng chưa từng dính khói bếp, anh nhìn mấy cái nút trên nồi hầm, "Hâm nóng thế nào vậy?"
Hướng Tần quay đầu, đáp: "Nhấn nút hẹn giờ này, rồi nhấn nút khởi động."
Diệp Căng làm theo, đảm bảo món canh bắt đầu nóng lên mới xoay người.
Anh lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra, "Tôi hâm nóng bằng lò vi sóng được không?"
Hướng Tần: "Không đủ nóng, đợi lát nữa tôi xào lại là được."
Diệp Căng đáp lại.
Nếu không có gì để làm, anh chỉ đành dựa vào cửa phòng bếp nhìn Hướng Tần nấu cơm.
Thật ra, con nhà có điều kiện đều hiếm khi biết vào bếp.
Không phải vì điều gì khác, căn bản họ không nghĩ đến việc học nấu ăn.
Ví như Diệp Căng, hai mươi năm cuộc đời của anh, thức ăn đều do dì giúp việc làm, mẹ cũng không biết nấu, còn cha anh chỉ biết úp mì.
Trong quan niệm vốn có, anh chưa từng nghĩ đến việc phải tự nấu nướng.
Cho nên Hướng Tần như vậy rất đáng quý, làm việc có trật tự, không có chút rối loạn nào.
"Anh Tần thật giỏi đấy." Diệp Căng tựa người vào cửa, cười hỏi: "Anh tự nấu ăn từ khi nào thế?"
Hướng Tần do dự chốc lát, vẫn nghĩ nên ăn ngay nói thật.
Bịa càng nhiều sai càng nhiều, có lúc vẫn nên nói thật.
"Mười bốn tuổi." Hướng Tần úp úp mở mở, "Lúc ấy mẹ tôi quá bận, đồ dì giúp việc làm không hợp khẩu vị với tôi."
Rõ ràng là ký ức tồi tệ, nhưng vì người lắng nghe là Diệp Căng, nên Hướng Tần rất bình tĩnh.
Mẹ hắn không có thời gian nấu ăn cho hắn, vì phải nấu cho nhà người khác.
Ba hắn mỗi ngày đều trên bàn mạt chược, vốn dĩ mặc kệ hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!