Bên phía Hướng Tần.
Trên lầu truyền đến giọng nói làm nũng của Phương Nan Thủy: "Tôi đói."
Chung Bất Vân: "Đừng gào nữa, đặt đồ ăn cho em."
Dương Chi ngồi cạnh rảnh rỗi không làm gì, Hướng Tần mang một chiếc găng tay hai ngón, vẽ gì đó trên bảng vẽ điện tử
Dương Chi ghé tai nghe trộm nửa ngày, cô vừa gặm táo vừa nghiêng đầu hỏi Hướng Tần: "Lần này anh Chung tìm người hơi nhỏ thì phải?"
Hướng Tần không ngẩng đầu lên, chỉ ừ, "Vừa mới đủ mười tám."
Dương Chi hít một hơi, "Kém tận 12 tuổi? Anh Chung điên rồi sao? Vẫn còn là trẻ vị thành niên đấy!"
Chung Bất Vân vừa sắp xếp xong cho Phương Nan Thủy, cầm túi từ lầu hai đi xuống, "Nói ai điên hả?"
Dương Chi liếc mắt nhìn Phương Nan Thủy qua cửa sổ lầu trên, hạ giọng nói: "Anh nhiều hơn vài tuổi nữa là làm cha người ta cũng được rồi, nhóc nhỏ tuổi như vậy mà anh cũng động tay được?"
Chung Bất Vân giận đến bật cười, "Tôi muốn động tay sao? Do em ấy cứ dính lấy tôi không buông, tôi chưa từng chạm vào em ấy."
Hướng Tần nghiêng đầu, ngập ngừng hỏi: "Hai người chưa..."
Chung Bất Vân xoa trán, "Chưa từng lên giường."
Dương Chi thở phào, "Tôi còn tưởng anh phát rồ đến độ này rồi chứ."
"Cút." Chung Bất Vân đau cả đầu, "Nhóc quỷ này nhiều tâm tư lắm, không phải tối qua uống say sao? Sáng nay dậy một cơ thể toàn dấu hôn, muốn tôi chịu trách nhiệm."
Hướng Tần: "Anh say rượu làm càn... À?"
Chung Bất Vân kéo ghế dựa ngồi xuống, "Tối qua cậu cũng ở đấy mà? Uống ba chai rượu trắng còn có thể cứng được hả?"
Hướng Tần: "..."
Cho dù có nghe bao nhiều lần đi nữa, hắn vẫn không quen cách nói chuyện quá thẳng thắn của Chung Bất Vân.
Dương Chi tò mò, "Vậy tại sao lại như thế? Chắc anh không thể tạo mấy dấu vết đó chứ?"
Chung Bất Vân cười ha hả, "Em ấy dùng ống hút tự tạo mấy dấu hôn đó, nếu không phải xem camera trong phòng khách, suýt chút nữa là tôi tin rồi."
Hướng Tần: "..."
Dương Chi giơ ngón cái, "Ngầu."
"Nhóc đó sống ở nhà anh à?"
"Đứa nhóc này bỏ nhà đi, hôm đó mưa lớn, ngồi cạnh thùng rác trông đáng thương vô cùng." Chung Bất Vân khẽ thở dài, "Tôi mềm lòng nên đưa về."
Hướng Tần vẽ xong nét cuối cùng, tháo găng tay ra, tắt bảng vẽ điện tử, "Sao không báo cảnh sát."
"Em ấy không muốn, tôi tìm thấy địa chỉ nhà của em ấy trong điện thoại..."
Chung Bất Vân nói đến đây, liếc mắt nhìn lên lầu, giọng nói nhỏ dần đi, "Tôi đi một mình, về nhà khuyên cha mẹ em ấy thử xem."
Nghe câu này, Dương Chi và Hướng Tần đều biết kết quả chẳng mấy khả quan, Chung Bất Vân cau mày quá chặt.
"Mẹ kế của em ấy mở cửa cho tôi, nói sống chết của em ấy chẳng liên quan đến mình, cha em ấy cũng tỏ thái độ yêu thương dạt dào, nhưng có lẽ cảm thấy em ấy quá ngang ngược, không nghe lời nên không muốn quan tâm nữa."
Hướng Tần im lặng mấy giây, "Mẹ ruột của cậu ta đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!