Chương 12: Ít lắm (*)

Tửu lượng của Hướng Tần không tốt, nhưng hắn uống rất ít, bây chỉ hơi choáng, đầu óc vẫn còn tỉnh táo.

Nhưng trong chốc lát, hắn phải tự hỏi phải chăng bản thân say quá hay không, sao có thể sinh ra ảo giác tốt đẹp như vậy.

Diệp Căng chủ động muốn hắn cõng.

Diệp Căng uống say buông thả hơn ngày thường rất nhiều, nghĩ gì hay muốn làm gì, đều sẽ nói ra không chút e ngại.

Anh hỏi lại lần nữa: "Được không?"

"... Được."

Hướng Tần siết chặt tay, sau đó cúi người đón nhận vòng tay của Diệp Căng, nửa đỡ nửa ôm người lên.

Sau đó hắn quay lưng lại, để Diệp Căng tự leo lên lưng mình.

Diệp Căng dừng một lúc, không leo lên, vừa híp mắt vừa nói, giọng nói của anh còn dính chút giọng mũi, "Không lên được..."

Yết hầu của hắn di chuyển lên xuống mấy lần mới hạ quyết tâm ôm đùi Diệp Căng nhấc người lên, để anh nằm vững vàng trên lưng của mình.

Diệp Căng thuận theo ôm lấy cổ hắn, thì thầm bên tai: "Tôi ôm chặt rồi."

Hướng Tần: "..."

Cứu mạng!

Thân mật quá.

Hơi thở ấm áp của Diệp Căng tựa như lông vũ, không ngừng quét lên tai hắn, vừa ngứa vừa làm tai hắn như mềm nhũn đi.

Đôi bàn tay xinh đẹp thường ngày dùng để cầm cọ vẽ bây giờ đang treo trước ngực hắn, loay hoay kéo khóa áo khoác của hắn.

"Diệp Căng..." Hắn muốn nói, có thể đổi hướng được không, đừng chạm vào cổ nữa... Hắn thật sự không nhịn được.

Tuy rằng đã thích thật nhiều năm, nhưng trước đến nay chưa từng có cơ hội tiếp xúc hay quen biết nhau. Hiện tại, vất vả lắm mới có thể đến gần một chút, nhưng vừa đến lại là loại thân mật quá mức k*ch th*ch này...

Gần như trong nháy mắt, đã gợi lên những d*c v*ng sâu kín nhất trong lòng hắn.

Hắn không muốn nghĩ như vậy về Diệp Căng, nhưng có một số việc vốn không thể kiểm soát.

Diệp Căng phía sau không hề nhận ra chút gì, cũng không biết Hướng Tần lại sầu não, may là hôm nay hắn mắc loại áo khoác dài vừa phải, che được những phản ứng không nên có.

Hướng Tần hít một hơi thật sâu, rốt cuộc vẫn không đành đẩy tay anh ra, hắn bước về chung cư Nam Sơn với tư thế thân mật như vậy.

Gió lạnh mùa đông len lỏi khắp nơi.

Từ cổ tay áo, đến ống quần, thậm chí cả cổ áo cũng nhiễm gió lạnh, nhưng giờ phút này thân nhiệt của Hướng Tần lại rất nóng.

Đặc biệt là vùng tiếp xúc phía sau lưng với Diệp Căng, rất ấm áp, trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Chung cư ở ngay trước mắt.

Hắn bước đi vững vàng, từng bước từng bước càng lúc càng chậm.

Nếu có thể, hắn hy vọng giây phút này có thể kéo dài lâu hơn một chút.

Diệp Căng nằm yên hồi lâu không lên tiếng, không biết đã ngủ mất hay chưa.

Hắn quay đầu nhìn thử, nhưng không thể thấy mặt Diệp Căng, bất chợt một cơn gió thoáng qua, cuốn một một ít tóc của anh chạm vào môi hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!