"... Sáng tác là một quá trình làm rung động tâm hồn, cho dù là sáng tác văn học hay nhiếp ảnh, thậm chí cả kiến trúc, bao gồm cả chúng ta, trước tiên bản thân phải thấy rung động với tác phẩm của mình, thì mới có thể hấp dẫn được người khác..."
"Reng reng reng"
Những sinh viên bên dưới lật đật cầm sách, cầm máy tính đứng lên, có người chờ giáo sự phát biểu tiếp.
Có vẻ giáo sư Lương đã quen rồi, ông mỉm cười đẩy mắt kính, "Nếu đã tan lớp thì nên giao bài tập cho các em, không có bài tập về nhà sẽ rất nhàm chán."
Một đám sinh viên lập tức nằm dài xuống bàn, k** r*n: "Không đâu thầy ơi!"
"Nhưng không giao bài tập cho mấy đứa, tôi sẽ rất chán." Giáo sư Lương bắt đầu thu dọn giáo án, "Vậy thì vui vẻ quyết định, hạn chót trước thứ hai tuần sau, cũng là buổi ổn tập cuối cùng của học kỳ này."
Diệp Căng đi cùng bạn học ra ngoài, Bao Ứng Nguyên vẫn còn ngơ ngác, "Bài tập lần này khó quá! Phác thảo thì không nói, còn bắt buộc phải có nhân vật và background... Không phải muốn mạng của chúng ta luôn sao!"
Kỹ năng phác thảo của Dư Thuần vẫn dừng lại trên mấy cái bình hoa, phối cảnh là điểm yếu chí mạng của cậu.
"Cứu với... Có thể tìm người vẽ thay không..."
Liễu Án đút tay vào túi, "Tỉnh lại đi, giáo sư Lương có đôi hỏa nhãn kim tinh đấy, đừng quên lúc đầu thầy đã nói, làm bài không tốt cũng không sao, nhưng để cho thầy phát hiện gian lận thì tự gánh hậu quả."
Hậu quả đó ai cũng tự hiểu, ai muốn rớt môn chứ.
Diệp Căng là người bình tĩnh nhất, "Mọi người tranh thủ vẽ đi, đừng đợi đến ngày cuối cùng mới chịu cầm bút."
Bệnh chung của sinh viên mỹ thuật, bài tập về nhà phải đợi đến ngày cuối cùng mới chịu cầm giấy bút.
Sau đó, thường xuyên xuất hiện cảnh tượng mở đèn đến hết đêm để hoàn thành, rồi ngày hôm sau người không ra người quỷ không ra quỷ mà nộp bài.
Bao Ứng Nguyên: "Mấy đứa giỏi rồi thì im lặng..."
Diệp Căng không chỉ là hotboy của khoa họ, mà còn một thiên tài.
Đứng đầu những môn chuyên ngành, những môn văn hóa hay đại cương cũng không kém.
Cho dù không thi vào Học viện Mỹ thuật, anh cũng có thể đậu vào các trường top đầu khác.
Ngoài trừ tranh sơn dầu hay phác thảo, còn biết tranh Trung Quốc*, thủy mặc, kỹ năng vẽ truyện tranh của anh cũng không tệ.
(*Gốc: hay còn gọi là tranh TQ (), là một kỹ thuật hội họa của TQ. Với phương pháp vẽ gọn gàng và tỉ mỉ để khắc họa cảnh vật. Yêu cầu người vẽ phải khéo léo, cẩn thận, tỉ mỉ) (Xem thêm ảnh minh họa ở cuối chương)
Khi còn nhỏ, cha mẹ anh luôn bận rộn công việc, không phải tăng ca thì là đi công tác. Anh buộc phải tham gia nhiều lớp năng khiếu khác nhau, học đủ thể loại từ thư pháp, hội họa đến âm nhạc hay chơi cờ.
Khi ấy thật phiền não, cảm thấy không ai chơi cùng mình, mà bản thân cũng không có thời gian để chơi.
Nhưng sau này lớn lên dần hiểu chuyện, mới biết được tích lũy kiến thức từ nhỏ là một việc tốt.
Vì có tự tin nên tương lai cho dù đi con đường nào, cho dù có người dựa vào hay không, đều không còn lo sợ.
"Lão Diệp, cậu định vẽ gì đấy?"
Hình bóng Hướng Tần thoáng hiện lên trong trí óc của anh.
Anh dừng lại, thích thú điều gì mà mỉm cười, "Định tìm một người mẫu vẽ. Cuối tuần tôi không đi với mọi người đâu."
Bao Ứng Nguyên và Dư Thuần còn đang kêu ca khóc lóc, nhưng Liễu Án đã đoán được gì đó, "Là người đàn ông trong bức chân dung lần trước?"
"Đúng vậy." Diệp Căng bình tĩnh thừa nhận.
Dư Thuần bây giờ cực kỳ nhạy cảm với từ "đàn ông", nghe vậy hai tay giật giật, "Đàn ông nào? Đàn ông của anh hai? Anh hai có đàn ông?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!