Ngoài việc là một sinh viên đứng đầu khoa Tranh sơn dầu của Học viện Mỹ thuật, Diệp Căng còn chơi đàn piano rất giỏi.
Giai điệu của tiếng đàn vang lên có vẻ lười nhác pha chút buồn bã.
Mỗi vị khách trong nhà hàng này thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn dáng người cao lớn trước cây đàn piano đó. Chàng trai có khí chất nổi bật, vẻ ngoài thanh tú lại lạnh lùng.
Những đầu ngón tay duyên dáng nhảy múa trên phím đàn tạo nên một bữa tiệc thị giác mãn nhãn, làm hài lòng rất nhiều thực khách tại nơi đây.
Chẳng qua, luôn có những kẻ gây nhiễu loạn bầu không khí.
"Mày chơi cái con mẹ gì đó?"
Một ly rượu vang đỏ chợt tạt vào người Diệp Căng, chiếc áo sơ mi trắng nhiễm lên màu đỏ nhạt của rượu vang.
Nốt cuối cùng của bản nhạc bị vỡ, tạo nên âm thanh vang dội.
Người phía sau anh vẫn mắng: "Khó nghe chết đi được! Ông đây sắp nôn tới nơi rồi! Mày đang khóc tang cho ai hả?"
Diệp Căng vẫn bình tĩnh, đầu tiên anh vẫy rượu trên áo, sau đó dùng khăn giấy lau sạch rượu dính trên phím đàn.
Cuối cùng anh mới xoay người, nhìn kẻ đang gây rối, "Muốn đàn thế nào là tự do của tôi, xin đừng vô lý gây sự."
"Tao vô lý gây sự?" Gã ta cười lạnh, "Tao mặc kệ, hôm nay mày chơi thứ này quá dở, ông đây tâm trạng rất không tốt. Tao nói, nếu mày không xin lỗi tao đàng hoàng thì đừng mong tao bỏ qua!"
Diệp Căng biết gã ta, tên Lộ Nam, anh và gã ta đều lớn lên trong cùng một khu phức hợp.
Lộ Nam sống trong căn hộ ngoài cùng, từ nhỏ đã thích đi theo Hạ Gia Giai, hơn hai mươi năm qua số lần chống đối với Diệp Căng không ít.
Bây giờ, cha mẹ Diệp Căng đã qua đời, gia cảnh xuống dốc, đương nhiên Lộ Nam sẽ không bỏ qua cơ hội giẫm đạp anh.
Lộ Nam ở đây, có lẽ Hạ Gia Giai cũng ở đây.
Hạ Gia Giai khác với Lộ Nam, hắn ta thích Diệp Căng.
Từ lần thổ lộ sau đó bị từ chối lần nữa một tháng trước, hắn ta vẫn chưa xuất hiện lần nào.
Diệp Căng thản nhiên nhìn thoáng qua, chẳng bao lâu đã thấy hắn ta trong một phòng riêng không đóng cửa cách đây không xa.
Anh ngăn quản lý đang muốn tiến lên giải quyết, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ xử lý, không có gì đâu."
Tạm thời anh đảm nhiệm vị trí người chơi đàn piano trong nhà hàng Tây này, ông chủ đối xử với anh rất tốt, anh không muốn ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà hàng.
Lộ Nam cười nhạo một tiếng, ánh mắt chế giễu nhìn Diệp Căng.
Rượu thấm qua áo, dính vào da không dễ chịu gì nhưng Diệp Căng không quan tâm, "Xin lỗi thế nào mới gọi là 'đàng hoàng'?"
Lộ Nam phách lối hất cằm, "Đến phòng riêng của bọn tao, hầu hết một chai rượu thì xem như xong chuyện."
Diệp Căng nhìn thẳng vào Lộ Nam, gần như cho đến khi nhìn rõ được từng cọng lông trên mặt gã ta, anh mới nhàn nhã đáp: "Được, đi thôi."
Trong phòng riêng có không ít người, trừ Hạ Gia Giai còn lại là những người Diệp Căng từng gặp nhưng không quen biết, cơ bản là một đám công tử nhà giàu.
Rõ ràng bọn họ đều cố tình đến gây chuyện, hôm nay là đêm giao thừa. Một đám nam sinh không đến quán bar, cũng không đi KTV mà lại đến phòng riêng của một nhà hàng chẳng có tiếng, ăn bò bít tết uống rượu vang đỏ?
Quỷ cũng không tin chuyện này là trùng hợp.
Chẳng qua, hổ xuống đồng bằng, ai cũng muốn dẫm đạp lên Diệp Căng.
Lộ Nam ngồi xuống ghế, giọng điệu ngạo mạn nói: "Uống đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!