Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, sau đó mẹ Dương vội vàng trấn tỉnh lại tâm tình trong lúc ba Dương đi mở cửa.
Lúc nhìn thấy Nạp Lan Dương đứng ở ngoài cửa ông thật sự là kinh ngạc.
Nhưng bị đôi mắt sưng húp của cậu nhìn chằm chằm, ông lập tức mềm giọng hỏi: "Dương Dương làm sao vậy con?"
Mẹ Dương vừa nghe thấy là cậu thì liền chạy đến, vô tình đẩy ba Dương qua một bên vừa ân cần hỏi han cậu:
"Dương Dương sao vậy con? Con muốn gì sao?"
Nhìn đứa con trai hiện tại khỏe mạnh đứng trước mặt, vốn dĩ bà nên vui, nhưng bà lại không cười nổi.
"Ba mẹ, con muốn ra biển."
"Hả?
"Ba mẹ Dương đều đồng loạt giật mình khi nghe thấy lời nói của cậu. Nhưng bị ánh mắt kỳ vọng của đứa con trai nhìn chằm chằm, dù rất mê mang nhưng hai người vẫn phải vực dậy tinh thần đi đối ứng với cậu:"Dương Dương muốn đi chơi biển sao?"
Tuy rằng cách lý giải có hơi khác với ý nghĩ ban đầu của mình nhưng cũng không khác mấy, thế nên Nạp Lan Dương dưới cái nhìn chăm chú của hai người kiên định gật đầu một cái.
"Được được, con muốn đi đâu cũng được. Muốn đi tắm biển hay đi du thuyền đều được."
Mẹ Dương không đợi thương lượng với chồng đã lập tức nói.
Ba Dương vừa định nói gì lại bị biểu tình rạng rỡ của con trai chặn họng.
Đối diện với đôi mắt lấp lánh kia làm sao ông nỡ nói cái gì khiến cậu thương tâm chứ.
Đó là chưa nói hiện tại cậu đã khỏe mạnh rồi, không còn sợ nơi nơi phát bệnh nữa.
Nếu có thể khiến cậu vui vẻ, cho dù phải hái sao trên trời ông cũng sẽ đi hái liền.
"Có thể ở thật lâu không?
"Quả nhiên ông nhìn thấy con trai hai mắt long lanh đầy kỳ vọng nhìn họ hỏi có thể ở nhiều vài ngày không. Ai mà từ chối cho nổi a."Vậy đi du thuyền nhé, con muốn đi bao lâu thì đi bấy lâu!"
Mẹ Dương chỉ hận không đem cậu bay đi ngay.
"Vậy con về chuẩn bị quần áo!"
Nói xong người ở trước mặt họ giây sau đã bay đi mất, để lại hai ông bà ngây người ra một lúc mới phản ứng lại.
"Nó...! Vầy là không sao rồi đúng không?
"Ba Dương ngần ngại hỏi mẹ Dương. Mẹ Dương lại không nói gì mà đập cho ông một cái vừa thúc giục:"Hỏi vấn đề đó làm gì, còn không mau đi sắp xếp du thuyền cho con trai!"
"À được được!
"Ba Dương đầu óc hồ hồ quay đầu đi tìm điện thoại. Nhưng nửa đường ông bỗng quay lại nhìn vợ mình mê mang hỏi:"Vậy chúng ta có đi cùng nó không?"
"...
"Mẹ Dương bị ông hỏi thì có chút giật mình. Có lẽ chính bà cũng chưa kịp nghĩ đến vấn đề này. Nhưng bà cũng không có dừng lại lâu đã đưa ra quyết định:"Đi! Nhất định phải đi cùng."
Bà nghiêm nghị nhìn ba Dương:
"Còn chưa rõ ràng tình huống của con trai cũng như nguyên nhân nó muốn ra biển. Chúng ta không có khả năng để nó đi một mình. Giao cho ai cũng không yên tâm."
"Tôi biết rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!