Chương 44: Có Muốn Hay Không Ra Ngoài Đi Dạo

Hôm đó sau khi Nạp Lan Dương được người đàn ông bảo bộc trong vòng tay thì khó được an ổn thiếp đi, toàn thân cũng không quá đau đớn như cậu đã nghĩ nữa.

Nhưng một giấc này cậu lại trực tiếp ngủ đến tối mịt mới tỉnh lại.

Lúc đó người đàn ông đã không còn bên cạnh, trên người cậu quần áo cũng đều được mặc lại một cách ổn thỏa.

Cơn đau trên người đã tắt một cách thần kỳ mặc dù toàn thân vẫn còn cảm giác mệt rã rời.

Thế nhưng không thể không nói đây là lần phát bệnh nhẹ nhàng nhất mà Nạp Lan Dương từng trải qua sau ngần ấy năm chịu đựng căn bệnh này.

Chẳng lẽ là do tâm trạng ảnh hưởng sao?

Nạp Lan Dương nằm dang tay dang chân ở trên giường không khỏi mơ màng nghĩ.

Một hồi cậu lại đem cả hai tay đặt lên vị trí trái tim.

Nơi đó đang đập bình bịch một cách rộn ràng khi nghĩ đến người đàn ông kia, còn có chút vượt quá kiểm soát của cậu.

Nhưng cậu lại muốn dung túng nó...

Tình yêu quả thật là cái vực sâu không có lối thoát, nhưng lại có bao nhiêu người nguyện vì nó nhảy vào.

Xem như biết đó là nơi sẽ khiến cho bản thân vạn kiếp bất phục, nhưng chỉ cần ở bên trong chiếm được một chút ôn nhu hương, cho dù nằm chông nếm mật cũng vẫn cam lòng.

Huống hồ gì cậu lại từ nó đạt được lợi ích, có đúng hay không...

Nạp Lan Dương ở nơi này nghĩ như vậy, ở một nơi khác cũng có người tương tự cậu bị nội tâm giày vò.

Có khi còn so với cậu ác.

Nó trực tiếp khiến khí áp xung quanh người hắn trở nên đen đặc, nặng đến khó thở.

Đến cả những con cá nhỏ bình thường thích dính hắn đều không dám lại gần.

Rong rêu ở trong hồ lại càng thành thật co quắc lại theo bản năng hòng tránh xa mối nguy hiểm đe dọa đến tính mạng này.

Mỹ nam ngư trong hồ kia hiện tại không khác gì một thùng thuốc súng, chỉ cần đụng nhẹ vào là sẽ nổ ngay.

Cực kỳ đáng sợ.

Mặt mũi hắn âm trầm khiến cho ngũ quan tuyệt mỹ cũng trở nên khắc nghiệt, ai nhìn đều phải khiếp sợ tránh xa.

Bản thân hắn lại không biết tại sao mình cáu bỉnh, cố tình hắn cũng không hề muốn đi tìm hiểu căn nguyên.

Là bởi vì hắn sợ?

Sợ mình sẽ không giữ được lập trường như ban đầu? Sợ có lỗi với tổ tiên?

Hắn cứ như vậy dối người dối lòng đem chính mình dìm sâu trong hồ nước.

Vốn cứ nghĩ từ trong sự bao bọc của làn nước có thể tìm đến sự vỗ về, kết quả cái hồ này lại quá nhỏ, không đủ sức trấn an thậm chí là bổ sung tín niệm đang lung lay của hắn, lại chỉ càng khiến hắn thêm đè nén đến khó thở.

Rốt cuộc Labrad không nhịn được nữa lao mình khỏi hồ nước, hai ba bước đã lái xe rời khỏi biệt thự riêng của mình, hướng về phía bãi biển trôi đi.

Đúng vậy, lúc này chỉ có tiến vào biển khơi mênh mông mới có thể khiến tín niệm của hắn kiên định trở lại.

Cho dù có chút nào lung lay hắn đều sẽ đem nó bóp ch3t từ trong trứng nước.....

Gần đây Nạp Lan Dương tổng cảm thấy người đàn ông kia rất lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!