"Cành cây mục ruỗng là ngòi bút gãy của thời gian, treo lơ lửng bên rìa hoàng hôn, chẳng thể viết nên một câu trọn vẹn.
Một đời cỏ cây thoáng chốc tàn phai, màn độc thoại lặng lẽ tìm về với cát bụi, hóa thành lời thì thầm vĩnh hằng của đất mẹ."
Bài tập làm văn xuất sắc mới vừa được phát ra, truyền đi một vòng cuối cùng lạc đến tay Lâm Tư Huyền. Tiết Anh chín giờ sáng, hiếm khi Lâm Tư Huyền đến đúng giờ mà vẫn còn tỉnh táo, cậu nghiêng người dựa vào lưng ghế, thong thả đọc bài viết trong tay.
Đề bài môn Văn trong bài kiểm tra lần trước liên quan đến thực vật, Lâm Tư Huyền nhớ mình tốn tận 500 chữ để miêu tả chậu cúc kim tiền ở trước cửa nhà mình trông ra sao. Lâu Thù Vi thì mặc sức phát huy, nó viết ông nội nó 85 tuổi lên núi hái thuốc, được giáo viên thân tặng cho một dấu chấm hỏi to đùng.
Bài văn xuất sắc nhất khối vẫn không được đề tên, có lẽ người trong tổ Văn nghĩ rằng bài tập làm văn thường bao hàm một phần thông tin thực tế cho nên không muốn tiết lộ thân phận của tác giả. Nhưng Lâm Tư Huyền nhìn nét chữ thì vẫn có thể đoán ra được nó cùng một "mẹ đẻ" với bài "Giấc mộng mùa xuân đánh rơi" kia. Chữ viết của tác giả rất đẹp, kiểu viết liền tay cực kỳ phóng khoáng, giống như một loại dấu ấn đặc biệt nào đó vậy.
Đang tỉ mẩn đọc thì cậu lại ngửi thấy mùi thảo dược thoang thoảng đâu đây. Lâm Tư Huyền ngước lên nhìn thì thấy Trần Ký đang lục tìm gì đó trên bàn. Đầu anh cúi xuống, hình dáng từng đốt sống lưng hiện rõ mồn một qua lớp áo đồng phục.
Lâm Tư Huyền nhớ tên của Trần Ký, vì Lâu Thù Vi không ưa Trần Ký, hai người thường hay mâu thuẫn với nhau. Đương nhiên, chủ yếu là Lâu Thù Vi đơn phương gây mâu thuẫn.
Trong mắt Lâu Thù Vi, Trần Ký là một tên khó ưa. Còn trong mắt Trần Ký, có lẽ bọn cậu là đám con ông cháu cha ngu dốt.
Theo Khỉ Đầu Chó – một thằng có gia đình sở hữu chuỗi quán ăn, tên thật không liên quan gì tới mấy chữ này, tại ngoại hình trông giống loài khỉ đầu chó được in trong sách – đã kể lại rằng, sự kiện "giọt nước tràn ly" gây mâu thuẫn giữa Lâu Thù Vi và Trần Ký là một chuỗi tình tiết rất phổ biến. Lâu Thù Vi có hẹn một cô nàng ở lớp kế bên ra ngoài trường ăn tối, nhưng đến giờ hẹn thì nó lại thấy cô nàng đó ở sân tập đưa nước cho Trần Ký đang làm kiểm tra thể chất.
Nhưng Lâu Thù Vi khăng khăng không chấp nhận, nó bảo có lần nó bị bắt khi đang trốn tiết là vì Trần Ký, chi tiết cụ thể ra sao thì nó không chịu nói.
Điều mấu chốt mà nó nói là: "Mày nhìn vào mắt nó đi, rõ ràng là nó khinh thường mày."
Chắc chỉ có ở độ tuổi này thì ánh mắt mới được xem là bằng chứng phạm tội.
Lúc này, Lâm Tư Huyền đột nhiên muốn xem thử ánh mắt mà Lâu Thù Vi nói rốt cuộc trông như thế nào. Lần trước Trần Ký từ chối điền đơn giúp cậu, cậu thì ngủ tới nỗi mắt kèm nhèm, nên hai cặp mắt vẫn chưa lần nào gặp nhau.
Thế là đang yên đang lành, ngón áp út của cậu khẽ cong lại, búng chiếc bút bi xanh trên bàn mình xuống đất. Lúc này trong phòng học không nhiều người nên rất yên tĩnh, làm cho âm thanh một vật thể rơi xuống đất được phóng đại lên gấp nhiều lần.
– Xin lỗi. – Lâm Tư Huyền nói – Tôi lỡ làm rơi bút rồi, cậu nhặt giúp tôi được không?
Trần Ký vẫn còn đang tìm đồ của mình, không có dấu hiệu dừng động tác.
Lâm Tư Huyền tưởng giọng của mình quá nhỏ:
– Xin lỗi…
– Tôi nghe thấy rồi. – Trần Ký trả lời, nhưng vẫn không quay đầu lại – Cậu tự nhặt đi.
Chỉ trong vòng hai câu nói mà anh đã tìm được đồ mình muốn, một cuốn tạp chí có bìa ngoài hơi quái dị. Vừa dứt giọng là Trần Ký đứng dậy bỏ đi ngay.
Cán sự môn Văn chứng kiến toàn bộ quá trình lập tức bay tới như chim bồ câu gìn giữ hòa bình. Cảnh tượng Lâu Thù Vi vì mâu thuẫn với Trần Ký mà đập vỡ cốc nước trước đó vẫn còn in sâu trong tâm trí nó:
– Để mình, mình nhặt giúp cho.
Lâm Tư Huyền nhìn nó, cười thân thiện:
– Cảm ơn cậu nhé.
Dự báo thời tiết nói một tuần trước tết Tây sẽ có tuyết.
Chỉ là nước ở thể rắn tích tụ trong đám mây hỗn hợp rơi xuống mặt đất thôi nhưng ai nấy đều rất hào hứng bàn luận về chuyện này.
Và cuối cùng thì bọn họ đều đã mắc mưu của Cục Khí tượng, trong một tuần đó, tất cả mọi người đều âm thầm chuẩn bị sẵn những câu chữ sẽ viết trong nhật ký, nhưng bông tuyết thì mãi không thấy tăm hơi đâu.
Lâm Tư Huyền nhìn thấy một phong thư có hình hoa tuyết trong ngăn bàn của Trần Ký, Thứ Hai, thứ Ba, suốt hai ngày trời Trần Ký vẫn chưa mở phong thư ấy ra; thứ Tư là ngày đổi chỗ ngồi, Trần Ký đổi sang chỗ khác, Lâm Tư Huyền cũng không còn biết tung tích của phong thư ấy nữa.
Ngày 30, Lâm Tư Huyền cũng nhìn thấy một phong thư trong ngăn bàn mình. Cậu mở ra xem, trong đó có vài nét chữ nguệch ngoạc: "Lâm ơi, đêm giao thừa mày dẫn tao đi chơi được không?"
– Mày viết à? – Lâm Tư Huyền hỏi Lâu Thù Vi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!