Chương 47: Tầm mắt

Homestay bên cạnh quán bar tên là "Nhất Diệp", tên của nó cũng giống như sự tồn tại của nó vậy, dùng từ tượng trưng nghe thật nghệ thuật để che giấu ý đồ nguyên bản của nó. Thoạt nhìn thì trông có vẻ tao nhã, thơ mộng, nhưng thực tế việc nhận phòng sau mười hai giờ đêm cũng có thể làm cẩu thả qua loa. (*)

(*) "Nhất Diệp" đồng âm với "một đêm".

Trước cửa "Nhất Diệp" có một đoạn đường rải sỏi dài chừng một trăm mét, hai bên là bụi cỏ và cây xanh thấp lè tè, đèn đường chiếu bóng cây cỏ xuống đất, khiến cho con đường phía trước lúc sáng lúc tối.

Khi nhớ lại con đường này, Lâm Tư Huyền ba năm sau rất muốn ngoái đầu lại nhìn xem Trần Ký đi sau lưng mình có biểu cảm như thế nào.

Nhưng cậu không làm được nữa. Mà Lâm Tư Huyền ba năm trước đang say trong men rượu, cứ sợ đây chỉ là một giấc mộng thoảng qua, cho nên muốn đi nhanh hơn một chút, mau chóng hoàn thành tất cả những chuyện mình muốn làm trước khi tỉnh giấc.

Nhiều người cho rằng Lâm Tư Huyền ngả ngớn và đa tình, có lúc cậu cũng thấy mình có thiên phú lắm chứ. Làm một số hành động thân mật, nói một vài câu khiến người ta miên man suy nghĩ, khiến người ta ngượng ngùng xấu hổ, đối với cậu chẳng phải chuyện gì khó.

Nhưng đêm nay thì trái ngược hoàn toàn. Rõ ràng đã chuẩn bị hàng nghìn lần rồi, nhưng thật sự chạm đến thời khắc ấy thì cậu vẫn nhấp nhổm không yên, sợ Trần Ký phát hiện ra sự căng thẳng và vụng về của mình.

Cho nên Lâm Tư Huyền vừa vào phòng là tắt đèn ngay. Chỉ còn lại mỗi ánh trăng làm chàng thợ vẽ, phác họa đường nét của hai người, nhưng lại không tô phết màu sắc gì cho đậm nét.

Trần Ký hỏi cậu:

– Tại sao lại tắt đèn?

Không có ánh sáng thì sẽ không nhìn rõ sắc mặt của đối phương, cuối cùng Lâm Tư Huyền cũng lấy lại can đảm. Giống như lúc trước, cậu vu. ốt ve cánh tay Trần Ký, chỉ có điều lần này suồng sã và ám muội hơn. Cậu không chỉ lưu luyến những đường gân xanh kia mà còn mò mẫm tới nơi nóng bỏng hơn.

– Đương nhiên là để tạo bầu không khí. – Chóp mũi Lâm Tư Huyền cũng lởn vởn xung quanh xương quai xanh của anh, cuối cùng dừng lại ở hõm vai – Cậu thiếu lãng mạn hay là thiếu kinh nghiệm vậy?

Khi bắt đầu cởi khuy áo, Trần Ký lại hỏi cậu:

– Cậu dày dặn kinh nghiệm lắm à?

– Bớt nói mấy câu thừa thãi đó đi.

Lâm Tư Huyền cắn nhẹ một phát vào cằm anh, từ từ hút lấy can đảm, cuối cùng cắn vào môi dưới của anh. Cậu không muốn cũng không dám để Trần Ký hỏi tiếp.

Cậu nghĩ mình thành công rồi, bất kể là bằng diễn xuất thuần thục hay là cách quyến rũ hạng bét của mình. Không biết từ giây phút nào, Trần Ký bắt đầu không thờ ơ nữa. Trong phòng chất đầy dụng cụ hỗ trợ, cậu nghe thấy tiếng xé bao bì nhựa.

Vì chưa trải nghiệm chuyện này bao giờ nên cậu cũng không thể so sánh được, vì thế Lâm Tư Huyền không đoán được Trần Ký có phải là người có kinh nghiệm phong phú hay không. Cậu rất đau, nhưng không rõ là do Trần Ký làm không đúng cách hay là nó vốn phải đau đến nhường này như trên mạng nói. Có một số cách giải thích sến sẩm đại loại như là, đau như thế này là vì để "lần đầu" trở nên ý nghĩa hơn. Nhưng lần đầu cũng là lần cuối, Lâm Tư Huyền không biết đêm này còn có thể có ý nghĩa đến mức nào nữa.

Cậu đau đến sung sướng, đau đến hạnh phúc, đau đến toại nguyện.

Chỉ có điều cậu không dám lên tiếng, sợ sự vụng về kém cỏi của mình sổng ra ngoài, cũng không muốn tạo ra tiếng gì quấy nhiễu giây phút này. Cũng may trong phòng không có đèn, có thể giấu đi biểu cảm cật lực kiềm chế của cậu. Động tác của Trần Ký không hề dịu dàng nên cậu đành phải tự thân tranh thủ kiếm lấy cho mình sự thương hại hư vô. Cậu m. ơn tr. ớn sống lưng anh, rồi chuyển sang xương hàm, chóp mũi, lông mày. Cậu không nhìn thấy gì cả nhưng cậu biết chúng trông ra sao.

Trong bóng tối, cậu cố gắng phác họa hình ảnh mà mình không thể nào quen thuộc hơn.

Cậu nỗ lực duy trì sự tỉnh táo, nhưng nỗi đau si. nh lý vẫn ăn mòn ý thức của cậu. Cậu cảm thấy xương cốt mình đã tan chảy, hóa thành một vũng nước mặc cho Trần Ký hung hăng chà đạp, mà hơi thở nặng nề và nóng rực của anh còn muốn khiến vũng nước ấy bốc hơi. Dường như Trần Ký càng ngày càng mạnh bạo hơn, khiến cậu dù có mơ màng cũng phải nhận ra được họ đang làm gì, nhưng lại ngăn cản cậu nảy sinh ý đồ đánh cắp sự dịu dàng từ anh.

Bất chấp lẽ thường, rõ ràng đã tan thành nước rồi mà vẫn bị đóng đinh đến mức không thể nhúc nhích được. Trần Ký quá tàn nhẫn, cậu rất căm hận sự tàn nhẫn này, nhưng cũng không ngăn được lòng mình sa vào lưới tình với nó.

Trong cơn mê man, một bàn tay bóp lấy cổ cậu, như một công cụ xử phạt. Việc hô hấp trở nên khó khăn càng phóng đại các giác quan vốn đã ngấp nghé bên rìa cực hạn. Thính giác cũng trở nên nhạy cảm hơn, đến cả lời nói khàn đặc của Trần Ký mà cậu nghe cũng rõ nét hơn bình thường:

– Lâm Tư Huyền, rốt cuộc cậu muốn thế nào?

Em muốn thế nào ư? Em muốn anh tàn nhẫn hơn, để anh cướp đoạt nhiều thứ hơn nữa từ em, để chúng được lưu giữ ở chỗ anh lâu dài hơn nữa.

Lâm Tư Huyền không biết đêm này kết thúc như thế nào, khi cậu tỉnh dậy thì phòng đã sáng trở lại, lần đầu tiên cậu thấy toàn cảnh diện mạo của căn phòng. Nó không có gì đặc biệt, trang trí theo kiểu khách sạn bình thường, tranh tường bình thường, tất cả mọi thứ đều bình thường. Tứ chi cậu nhức mỏi nhưng lại ngửi thấy mùi sữa tắm hàng chợ trên người mình.

Cậu bị đánh thức bởi những tiếng rung liên hoàn từ điện thoại, cậu vô thức cầm điện thoại giơ lên trước mặt mới sực nhớ đây không thể nào là điện thoại của mình. Điện thoại của cậu làm gì có chuyện nhận được nhiều tin nhắn cùng lúc như vậy.

Lâm Tư Huyền thề mình không hề có định đọc nội dung trong đó, chỉ tại Trần Ký không tắt thông báo đẩy. Tin nhắn đầu tiên đập vào mắt chắc có lẽ là của đồng nghiệp, chúc mừng dự án nào đó của Trần Ký đã qua kiểm duyệt, tên dự án là gì thì Lâm Tư Huyền đọc không hiểu lắm. Cậu tắt tin nhắn đi, không muốn đọc trộm thêm nữa, vì thế cậu nhìn thấy ảnh màn hình khóa, nhìn rất quen, bần thần một hồi mới nhớ ra đây là bức tranh trừu tượng Trần Ký đăng trên trang cá nhân hồi đại học.

Cậu chỉ mới tiếp xúc với chiếc điện thoại này có ba giây mà đã được nhắc nhở hai sự thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!