*Những chỗ mà in nghiêng từ "Lâm Tư Huyền" thì đó là Lâm Tư Huyền ở hiện tại đang nhìn về quá khứ.
Lừa dối người khác cần có lý do, lời nói dối và lối diễn xuất giả tạo, còn lừa dối chính mình thì chỉ cần che giấu, lờ đi và trốn tránh trong thời gian dài. Nếu nguyện vọng trốn tránh quá đỗi mãnh liệt thì đến cả trí nhớ cũng sẽ giúp ta che đậy.
Chẳng hạn như Lâm Tư Huyền vẫn luôn cho rằng khoảng thời gian bị cậu lãng quên chỉ là những ngày không mấy quan trọng. Nhưng khi nhìn thấy căn nhà trọ này cậu mới biết, thứ bị giấu đi không chỉ là mấy ngày đêm đó. Điều mà cậu quên là cả một mùa mưa ẩm ướt, bao gồm cả người đang nằm trên giường nghe tiếng mưa này.
Lâm Tư Huyền biết đó là bản thân mình ba năm trước, nhưng lại không muốn thừa nhận đó là mình của ba năm trước.
Trông cậu không được ổn cho lắm, đương nhiên là không đến mức ngu ngơ khù khờ. Phòng trọ rất nhỏ, cậu không thích dọn dẹp nhưng vẫn nhớ phải giặt quần áo, nhưng phơi xong thì chất bừa trong góc cùng với đống kịch bản bỏ đi. Tóc cậu hơi dài rồi mà mãi chưa đi cắt, nhưng cậu vẫn nhớ phải chải gọn gàng rồi buộc nó lại thành một quả bóng nhỏ, không để bản thân trông lôi thôi lếch thếch.
Trong góc chiếc bàn gỗ duy nhất là hàng đống bao thuốc lá rỗng, thời gian này cậu hút hơi nhiều, nhưng cậu lại lên mạng mua một cái gạt tàn thuốc hình con gấu nhỏ màu hồng, tuy đầu của con gấu đã lem luốc vì tàn thuốc rồi.
Nhìn chung thì trong căn phòng này vẫn còn rất nhiều chi tiết cho thấy nếp sống tỉ mỉ cẩn thận của cậu. Nhưng trông cậu lúc này có vẻ uể oải, có thể là nghe tiếng mưa khiến người ta buồn ngủ. Cậu ngồi xếp bằng dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Điếu thuốc trên tay làm bỏng đầu ngón tay cậu, thế là cậu vẩy ra một đoạn tàn thuốc dài vào gạt tàn con gấu, sau đó cúi đầu hít sâu một hơi cuối cùng.
Cậu ghét mưa, cho nên đợi sau khi mưa tạnh mới chuẩn bị ra đường. Chân xỏ vào đôi giày canvas đạp gót thành dép lê, cậu cúi đầu tra bản đồ rồi đi ra một cái chợ cách đó một cây số. Thật ra chợ là một nơi mà cậu không thể nào giả vờ ung dung. Cậu đi vào thì hơi hoang mang, cuối cùng dạo một vòng lại quay về cổng chợ mua nửa miếng đậu hũ. Bác bán đậu hũ cắt một miếng, vừa gói lại vừa hỏi:
– Trông cậu không giống người biết nấu ăn.
Cậu mỉm cười:
– Bác đừng trông mặt mà bắt hình dong.
Cậu vẫn cố chấp thật. Lâm Tư Huyền nghĩ. Với một bác gái sáu mươi tuổi mà cũng nói linh tinh, nếu là người khác thì chắc sẽ hỏi xem cách làm đậu hũ đơn giản nhất là gì.
Cậu thật sự không biết đậu hũ có thể làm những món gì. Cậu về tra cứu công thức trên mạng, lúc cắt ra lại không biết cắt, dao cũng chọn không đúng loại, cắt một miếng, bể, lại cắt miếng nữa, lại bể.
Sau khi lặp đi lặp lại cùng một lỗi, cậu thở đánh thượt, thôi không cắt nữa. Cậu bỏ đậu hũ về lại túi, do dùng tay không để bốc nên miếng đậu hũ nát vụn. Theo lý mà nói thì lẽ ra cậu phải mất kiên nhẫn từ lâu rồi, giống như lúc trước gỡ dây tai nghe thôi mà ít nhất cũng phát cáu hai lần. Nhưng hôm nay cậu vẫn khá kiên nhẫn, lại lặng lẽ dùng tay quét vụn thừa vào bồn nước.
Lâm Tư Huyền biết, cuộc sống nửa năm qua của cậu cũng y như miếng đậu hũ này. Không phải là chưa kịp làm gì đã thất bại mà là chuyện gì cũng đã làm rồi nhưng vẫn nát bươm vô phương cứu chữa. Cậu không muốn có người biết những chuyện này nên đã đổi số điện thoại, xóa WeChat tất cả mọi người. Điện thoại trở thành công cụ để nhận thông báo thử vai, tuy đến hôm nay chuông chưa một lần đổ. Cậu đã trở thành một người không có khán giả, dù là trên sân khấu hay ngoài đời.
Mấy ngày trước chiếc điện thoại này có reo lên vài lần, đều là từ dượng của cậu, hỏi cậu đã nghĩ kĩ chưa.
Cậu không biết làm sao mà Ngụy Dịch Bình có số của cậu, có lẽ là tìm từ CV mà cậu đã nộp, hoặc là từ những con đường khác.
Cuộc gọi đầu tiên mà Ngụy Dịch Bình gọi cho cậu kéo dài một tiếng đồng hồ, đầu tiên là ôn chuyện, sau đó thì hỏi han dạo này cậu sống thế nào, có gặp khó khăn về kinh tế không, vòng vo tam quốc một hồi mới đi vào chủ đề chính, đó là một bữa cơm trong tương lai.
Giây phút mà cái tên "Bàng Thuật" được thốt lên, cậu không nhịn được cười. Không phải là điệu cười lớn mang hàm ý khiêu khích hay là càn rỡ, mà giống như vừa xem được một đoạn phim hài hước dung tục trên mạng, rõ ràng là không hề thấy có gì hay ho nhưng bản năng không nín được phải bật cười hai tiếng rồi tắt, cân nhắc lâu thêm chút nữa là lại phì cười.
Cười đến mức dượng của cậu không thể giả làm người tốt được nữa mà hỏi thẳng cậu có ý gì.
– Không có gì. – Cậu nửa đùa nửa thật trả lời – Dượng cứ nói đi, con đang lướt video.
Vừa cúp điện thoại, cậu tắt nụ cười ngay. Trước khi có cuộc điện thoại này, cuộc đời cậu là một đầm lầy lai lịch bất minh. Cậu không biết mình đã sai ở bước nào để mà ngày một sa lầy như thế này. Mỗi lần đưa ra quyết định cậu đều suy nghĩ kĩ càng rồi mà, tại sao vẫn ra nông nỗi này?
Cuộc gọi này kéo cậu lên vách núi cao, bắt cậu phải nhìn cho rõ đầm lầy này từ đâu mà ra. Cậu có lựa chọn rồi, nhưng chỉ có hai lựa chọn duy nhất, một là nhảy xuống, hai là quay về vũng lầy cũ.
Đầm lầy và vách núi, chỗ nào nhân từ hơn, cậu nghĩ mấy ngày rồi vẫn không ra.
Trời tối rồi. Thuốc lá cũng hút xong rồi. Đậu hũ cũng đi xuống cống hết rồi. Cậu trở về giường, tay trái vu. ốt ve con búp bê cũ kĩ, xấu xí, tay phải bắt đầu lên mạng tìm thông tin tuyển diễn viên.
Khi cậu lướt đến trang thứ hai, chiếc điện thoại im lìm cả ngày bỗng nhiên đổ chuông, không ngờ lại là cuộc gọi QQ. Thần kỳ thật, cậu đã gỡ phần mềm này từ lâu rồi, lúc trước có một đoàn phim kia casting yêu cầu thông báo qua nhóm chat QQ, thế nên cậu đã tải lại. Ảnh đại diện của người gọi tới là hình một bông hoa màu hồng. Cậu đặt ghi chú cho bông hoa này là "Chị Nhụy".
Cậu sững sờ giây lát, nhưng cuối cùng vẫn nghe máy. Chị Nhụy cũng rất ngạc nhiên, chị hắng giọng hai tiếng mới nói:
– Không ngờ em vẫn còn dùng QQ. Em đổi số điện thoại rồi phải không? Chị gọi tới thì lại là người khác.
– Dạ phải, em mới đổi cách đây không lâu, vẫn chưa kịp nói với chị. Sao thế chị Nhụy, có chuyện gì sao?
Cậu chỉ nói vậy thôi, nhưng hai người đều biết họ đã không gặp nhau nhiều năm rồi. Quả nhiên chị Nhụy cũng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!