Hẹn hò. Hai chữ nghe rất bình thường, đặc biệt khi được nói ra từ một cô gái trẻ như Trần Thước. Nhưng Lâm Tư Huyền biết, trong suốt quá trình theo đuổi Trần Ký, cậu chưa bao giờ dám mơ ước đến hai chữ bình dị nhất này.
Cậu buộc phải hỏi lại nguồn cơn của sự suy đoán đơn thuần đến mức hoang đường này:
– Anh với Trần Ký? Sao em nghĩ vậy?
Trần Thước thấy phản ứng của cậu như vậy thì cũng lờ mờ theo luôn, hàng lông mày mảnh dẻ nhíu chặt vào nhau:
– Không phải ư?
– Không phải, một tháng nay anh không gặp anh ấy rồi. – Nghĩ kĩ lại thì cũng không phải chuyện một tháng nay, Lâm Tư Huyền bổ sung thêm – Mấy năm trước bọn anh cũng không liên lạc với nhau, cách đây không lâu mới vô tình gặp nhau vài lần thôi.
Gương mặt Trần Thước đột nhiên biến sắc đến độ cậu không thể suy đoán được.
Dường như vẻ hoang mang thoáng lướt qua gương mặt cô, sau đó cô rơi vào trầm tư giây lát, rồi lại bật cười, cười một cách khó hiểu:
– Thì ra là như vậy.
Không biết vì sao, chỉ năm chữ cực kỳ phổ biến trong các cuộc đối thoại lại khiến trái tim Lâm Tư Huyền vô duyên vô cớ hẫng mất một nhịp. Cậu vặn hỏi:
– Như vậy là sao?
– Thì ra là thế. – Nhưng có vẻ Trần Thước không phải đang trả lời cậu, lát sau khóe miệng cô nhếch cao hơn, trông như vừa cười giễu vừa tỏ ra bất lực.
– Trần Ký ơi là Trần Ký. – Cô luôn miệng gọi tên anh trai mình, lẩm bẩm một mình – Sao anh suốt ngày âm thầm làm mấy cái việc tốn công vậy hả?
Hai anh em có nhiều chỗ giống nhau ghê, cách làm việc cực kỳ quả quyết. Sau khi biết phen này đến tìm Lâm Tư Huyền không giúp ích được gì cho việc của mình, Trần Thước cũng không nán lại lâu nữa, không thèm giải thích cũng không đợi Lâm Tư Huyền nói thêm gì đã thu dọn túi của mình, cầm cốc Americano còn dang dở kia:
– Nếu đã vậy thì thôi, lỗi tại em không hiểu rõ nên làm mất thời gian của anh, em xin lỗi.
Thời gian hai người ở lại quán cà phê chưa tới năm phút, một cuộc gặp cực kỳ vội vã và bất ngờ. Nhưng khi Trần Thước xách cặp lên đi, Lâm Tư Huyền nhận ra có điều gì đó bị bỏ sót, bị bỏ sót trong cuộc đối thoại này, cũng bị bỏ sót trong suốt những năm tháng qua.
Trầm ngâm giây lát, Lâm Tư Huyền mặc kệ cốc cà phê và tờ rơi quảng cáo trên bàn, sải bước đuổi theo, chặn đường Trần Thước bên cạnh cửa quán cà phê.
Cậu túm nhẹ cổ tay Trần Thước, sau đó buông ra ngay:
– Xin lỗi, anh không cố ý. Nhưng anh muốn biết những điều em nói là có ý gì.
Trần Thước thì không hề cảm thấy bực mình khi bị chặn đường, cậu ngước lên nhìn Lâm Tư Huyền:
– Cái gì có ý gì mới được? Lúc nãy em nói nhiều câu lắm.
– Là câu Trần Ký suốt ngày âm thầm làm những chuyện tốn công. – Lâm Tư Huyền lặp lại đại khái – Âm thầm làm những chuyện tốn công là thế nào?
Trần Thước bình tĩnh nhìn cậu:
– Chẳng lẽ từ đó đến giờ anh vẫn không biết à?
– Biết chuyện gì?
Lâm Tư Huyền không phải người chậm hiểu. Nhiều chuyện nói đến mức độ này thì cậu đã đủ suy đoán ra được lời giải rồi. Nhưng quá quan tâm lòng ắt sẽ rối bời, mỗi một chi tiết vi tế trong chuyện này đều có thể gảy lên sợi dây rung cảm trong tim Lâm Tư Huyền, khiến cậu trông không khác gì một đứa đần độn, nhất định phải gặng hỏi đến bước cuối cùng, đến mức đối phương buộc phải nói ra đáp án cực kỳ đơn giản dễ hiểu kia:
– Trần Ký thích anh bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ anh không biết à?
Bốn giờ chiều, một nhóm nhân viên từ văn phòng trên lầu xuống mua cà phê, phát hiện một nam một nữ đứng chắn đường trước cửa nên lịch sự bảo họ nhường đường.
Nhưng người đàn ông tướng tá lẻo khoẻo kia lại không để ý đến họ, khiến bọn họ không khỏi nghi ngờ liệu cậu có phải là người nước ngoài không. Họ lặp lại lần nữa bằng tiếng Anh nhưng vẫn không được phản hồi, cũng may cô gái trẻ bên cạnh đã kéo cậu đi và mỉm cười xin lỗi họ.
Trần Thước kéo Lâm Tư Huyền vào một góc. Trường cấp hai của cô rất gần trường 46, cô từng đứng từ xa nhìn Lâm Tư Huyền mấy lần. Mỗi lần cậu đi ngang qua, các cô gái xung quanh đều vô thức dừng lại cuộc trò chuyện, khiến cô tò mò ngẩng đầu ngó theo ánh nhìn của bọn họ. Lâm Tư Huyền mặc đồng phục không nghiêm chỉnh, mấy phiến lá rụng sượt qua cổ áo đang rung rinh của cậu. Một phiến lá mắc vào khuy áo cậu, như một chiếc lông vũ đang neo đậu. Lâm Tư Huyền nhẹ nhàng nhặt chiếc lá lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!