Chương 4: Tôi không nên ghét cậu ư?

Rốt cuộc năm xưa mình đã làm những chuyện gì với Trần Ký?

Nhiều lúc ám thị tâm lý thật sự có hiệu quả rất kỳ diệu. Rõ ràng giả vờ mất trí nhớ chỉ là chiêu tùy cơ ứng biến của Lâm Tư Huyền, nhưng những thiết lập được nhấn mạnh hết lần này đến lần khác đã đông cứng thành một màng lọc mờ ảo phủ lên hồi ức của cậu, khiến cậu không thể tái hiện chân thực tất cả những mảnh ký ức. Ngày xưa như thế, bây giờ cũng vậy.

Chỉ là Lâm Tư Huyền từng tin chắc với tính cách của Trần Ký thì anh sẽ không thích bị chú ý, yêu ghét gì cũng sẽ không bao giờ thể hiện ra mặt, thế mà lại không ngờ anh sẽ làm khó mình ngay trước mặt những người khác.

Xem ra ác cảm của Trần Ký đối với cậu không hề tan biến theo thời gian, mà ngược lại, càng ủ thì càng lên men nồng đậm hơn. Lâm Tư Huyền cố lục tìm trong ký ức một vài chuyện khiến Trần Ký canh cánh trong lòng, nhưng phát hiện có hằng hà sa số "ứng cử viên", cuộc cạnh tranh diễn ra khá quyết liệt, đành phải gác lại cuộc đua này sang một bên.

Nhưng nghĩ theo hướng khác, có thể khiến đại văn hào Trần Ký hành động trái ngược tính cách thường ngày, xem ra mình cũng là người có năng lực.

Thôi. Cũng may người trưởng thành trả thù có chừng mực, không đưa ra yêu cầu gì quá khó thực hiện, mua một cốc cà phê đá thôi mà. Cậu mở ứng dụng giao đồ ăn ra, 80 tệ một cốc, chuyện nhỏ… Tám mươi tệ?!

Lâm Tư Huyền trợn tròn mắt, xác nhận lại mình không hề nhìn nhầm: giá gốc 30 tệ, phí vận chuyển giao hàng tuyến đường xa 50 tệ. Lâm Tư Huyền chuyển sang giao diện số dư tài khoản trong ứng dụng ngân hàng của mình, cuối cùng cũng hiểu thế nào là "đã nghèo còn mắc cái eo".

Cuối cùng cậu đành phải cố nén sự bần cùng để thanh toán cho cốc cà phê giá trên trời này, tiện thể hủy hội viên trên ứng dụng giao hàng, tháng này hầu hết toàn ăn cơm hộp, tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy.

Hẳn Trần Ký không thiếu thốn gì một cốc cà phê đá mà chỉ thiếu cốc cà phê đá "bù đắp lỗi lầm" do chính Lâm Tư Huyền mua. Nếu đã như thế thì việc trao gửi hàng cũng không đơn giản như vậy.

Lâm Tư Huyền định đưa túi đựng cà phê cho trợ lý nhưng cô trợ lý truyền đạt lại lời của Trần Ký.

– Anh ấy bảo phải là đích thân anh đem tới… – Vẻ mặt trợ lý nửa nghi hoặc nửa khó xử – Anh ấy ở phòng 427.

Không ngờ lại ngay phía chéo đối diện. Lâm Tư Huyền chợt nhớ ra tầng này vốn dĩ dành cho "khách quý", còn mình chỉ vô tình ăn may mà thôi.

Lâm Tư Huyền xách túi cà phê đi tới trước cửa phòng 427, không ngờ cửa không khóa. Cậu gõ cửa hai cái mang tính tượng trưng, bên trong vọng ra giọng nói bình thản của Trần Ký:

– Vào đi.

– Cà phê của anh đây. – Lâm Tư Huyền đã đổi sang nụ cười công nghiệp.

Điều kiện có hạn nên phòng nghỉ cũng không rộng rãi lắm, nhưng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, quần áo thì được treo ngay ngắn, trên bàn không hề có lấy một món đồ dư thừa nào. Đây là phong cách từ đó đến giờ của tên ưa sạch sẽ này.

Trần Ký ngồi trước chiếc laptop, bên cạnh có một xấp giấy được xếp chỉnh tề. Gương mặt anh không có thay đổi gì quá nhiều so với trong trí nhớ của Lâm Tư Huyền, khách quan mà nói thì anh rất tuấn tú, nhưng tiếc là Lâm Tư Huyền chưa bao giờ nhìn anh theo cách khách quan. Mái tóc ngắn hơn một chút, đường nét cơ bắp ẩn hiện qua chiếc áo ngắn tay cũng nổi cộm hơn.

Trần Ký nghe tiếng quay đầu lại, không trả lời ngay mà vẫn dò xét Lâm Tư Huyền bằng ánh mắt vô cảm, một hồi lâu sau mới đánh giá:

– Hơi chậm.

Lâm Tư Huyền giải thích:

– Vì quãng đường xa quá, giao tới cũng mất thời gian.

– Có bỏ đường không? Tôi thích uống ngọt.

Anh thích uống ngọt hồi nào? Câu này suýt buột ra khỏi miệng nhưng được Lâm Tư Huyền dằn lại rồi nuốt xuống bụng. Cậu nhận ra Trần Ký đang thăm dò mình.

Trần Ký không thích ăn bất kỳ món gì có vị ngọt, mà Lâm Tư Huyền thì trái ngược hoàn toàn. Lúc trước, cứ cách vài ba hôm là Lâm Tư Huyền lại sai Trần Ký ra tiệm bánh trước cổng trường mua bánh mì và đồ ngọt cho mình. Lần nào cũng mua rất nhiều loại, Lâm Tư Huyền ăn không hết thì sẽ tốt bụng "ban thưởng" cho Trần Ký, bánh mặn thì thỉnh thoảng Trần Ký sẽ ăn giùm cậu, nhưng mousse với pudding thì không bao giờ đụng vào.

Lâm Tư Huyền vô cùng biết ơn cái não dù từng bị chấn thương nhưng vẫn còn hữu dụng của mình, cậu nhanh trí vượt qua được cái bẫy này:

– Tôi thấy cà phê hôm đó anh uống không cho đường, nên tôi mua lại y như vậy.

– Thế à? – Trần Ký thu hồi lại tầm mắt quan sát của mình.

– Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi không làm phiền…

– Lâm Tư Huyền.

Trần Ký gọi giật cậu lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!