Chương 39: Thấu xương

Sau khi kết thúc cuộc gọi, giám đốc Lý gửi cho cậu địa chỉ nhà Trần Ký và một tài liệu PDF, tài liệu này là thỏa thuận bổ sung về việc phát sóng trên mạng giữa đoàn phim "Khoảng lặng ngày tàn" và Trần Ký. Ngày yêu cầu truyền đạt được ghi là ngày mai, Lâm Tư Huyền đã hiểu vì sao giám đốc Lý lại sốt ruột như vậy khi không liên lạc được với Trần Ký.

Mà khu dân cư được ghi trong địa chỉ Lâm Tư Huyền cũng có nghe nói. Không phải là khu xa hoa nổi tiếng gì, nhưng cũng đứng trong top đầu bảng xếp hạng giá nhà đất của thành phố, vị trí địa lý cực kỳ tốt, đi đâu cũng tiện. Đến cả khu ngoại ô hẻo lánh như chỗ Lâm Tư Huyền thuê đi đến đây cũng chỉ cần đi hai chuyến tàu điện ngầm.

Nhưng khi đổi chuyến, Lâm Tư Huyền lại xuống sai trạm.

Tuy là người đãng trí, nhưng khi ra đường cậu hiếm khi mắc sai lầm. Thật ra lúc ở trên tàu là đầu óc đã rối như có ai vò, nhìn thấy dòng người di chuyển là cậu cũng đi theo.

Dường như chuyện gì cũng sai. Đi tàu xuống sai trạm, cuộc đời cũng ở sai chỗ. Trái tim cứ như bị người ta đùa bỡn, không phải bằng cách thức tàn nhẫn, mà chỉ cầm trong tay, x. oa n. ắn, siết chặt, rồi thả lỏng, bị điều khiển bằng một cách thức không thể diễn tả bằng lời.

Khu dân cư có cổng kiểm soát, cũng may là không khắt khe lắm. Lâm Tư Huyền đứng ở cổng báo địa chỉ cụ thể và tên chủ hộ là bảo vệ cho vào. Không ngờ đây đúng thật là nhà Trần Ký mua. Nhưng nhìn vào số tuổi của khu dân cư thì chắc là đây là nhà sang tên.

Lâm Tư Huyền lần theo bảng hướng dẫn tìm đến tòa số 5 rồi đi thang máy đến tầng cao nhất. Một tầng lầu chỉ có ba căn hộ, thậm chí Lâm Tư Huyền còn không cần nhìn số nhà cũng biết Trần Ký ở căn nào. Ngoài cửa hai căn còn lại đều treo câu đối, đặt thảm chùi chân, chỉ có căn trong cùng là trơ trọi mỗi cánh cửa, nằm lọt thỏm bên cạnh bức tường.

Gõ cửa là việc đơn giản nhất nhưng Lâm Tư Huyền cũng phải đấu tranh tâm lý gần mười phút. Cho đến khi cậu cảm thấy nếu mình dùng dằng nữa thì không chừng sẽ bị xem là phần tử phi pháp và bị lôi ra ngoài nên mới hạ quyết tâm ấn chuông cửa.

Chuông cửa vang lên mấy tiếng liền mà không có ai ngó ngàng… Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì thật rồi ư?

Lâm Tư Huyền ngồi xổm xuống kiểm tra xem trên sàn có dấu giày ra vào cửa hay không. Ừ thì đây đúng là chiêu trò bệnh hoạn và tồi tệ, sao Trần Ký có thể cho phép dấu giày xuất hiện trước cửa nhà mình chứ.

Đang định đứng dậy thì đột nhiên cửa mở ra, thế là Lâm Tư Huyền bị đập cho một phát thật mạnh. Nhưng thần kinh hơn là cậu lại nghĩ, theo như tình tiết phim thần tượng thì đầu bị đập là sẽ lấy lại trí nhớ phải không nhỉ?

Không hề. Lâm Tư Huyền cố gắng nhớ lại nhưng chỉ có câu nói mang cảm giác nghẹt thở kia.

Mà giọng thốt lên câu nói đang vang lên trên đỉnh đầu cậu:

– Có đau không?

Hỏi thừa, thử cửa đập vào đầu anh xem anh có đau không. Lâm Tư Huyền chậm rãi đứng lên:

– Không đến nỗi nào.

Trần Ký vô phương biệt tích mà giám đốc Lý nói đang đứng sừng sững ở cửa, nhưng có đeo thêm một cái khẩu trang. Anh hỏi:

– Đến đây làm gì? Sao cậu biết địa chỉ của tôi?

– Giám đốc Lý nói. – Lâm Tư Huyền đưa tài liệu đã in ra cho anh – Chú ấy bảo tôi đưa tài liệu này tới cho anh.

Lúc đưa tới, Lâm Tư Huyền chạm vào tay Trần Ký, nóng rực. Tuy trong ấn tượng của cậu, vì tay chân cậu dễ lạnh cho nên mỗi khi tiếp xúc với Trần Ký đều thấy tay anh rất ấm, nhưng rõ ràng lần này đã vượt quá ngưỡng ấm áp rồi. Cộng thêm cái khẩu trang trên mặt và giọng khàn hơn bình thường của anh, Lâm Tư Huyền dễ dàng phán đoán ra có lẽ Trần Ký bị bệnh rồi.

– Được rồi, cảm ơn. – Tuy đang bệnh nhưng Trần Ký vẫn nói chuyện rất súc tích – Tôi sẽ trả lời tin nhắn của chú ấy, cậu về đi.

Anh vừa nói vừa dợm đóng cửa, Lâm Tư Huyền buột miệng nói "Đợi chút", nhưng Trần Ký vẫn không dừng tay, Lâm Tư Huyền bèn vịn tay lên khung cửa, cánh cửa đột ngột dừng lại ngay trước khi kẹp vào ngón tay cậu.

Cửa bật trở ra, để lộ hàng lông mày nhíu chặt của Trần Ký. Anh bình tĩnh chất vấn:

– Cậu có điên không?

Lâm Tư Huyền chưa bao giờ thấy mình mù mờ như lúc này. Bỗng nhiên, cậu không biết nên dùng giọng điệu gì để nói chuyện với Trần Ký. Phức tạp quá, quan hệ giữa cậu và Trần Ký phức tạp quá. Cậu từng vênh váo, từng quyến luyến, từng cầu toàn, từng phản kháng, và bây giờ lại có thêm rất nhiều nữa, cậu từng bị cưỡng hiếp rồi lại được quan tâm không duyên cớ.

Lộn xộn quá, lộn xộn đến mức giờ phút này ngôn ngữ trở nên bất lực và yếu ớt:

– Anh bị bệnh à?

– Ừ. – Trần Ký cũng không kiêng dè gì – Cổ họng khó chịu nên tôi nói chuyện ngắn gọn.

Trần Ký nói ra được câu này xem ra bệnh cũng nặng đây. Lâm Tư Huyền nghe theo bản năng của mình, bản năng mách bảo rằng cậu không muốn đi:

– Vậy tôi…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!