Chương 36: Dầu sôi lửa bỏng

Lâm Tư Huyền biết mình là một người kỳ lạ. Cậu quen với việc duy trì quan hệ lịch sự và khách sáo với mọi người, không thể thản nhiên đón nhận ý tốt của người xung quanh như bao người khác, dẫu cho những ý tốt đó chẳng nhằm nhò gì đối với người trao đi. Nhưng tận sâu thẳm trong lòng, cậu cũng là người quá đỗi quyến luyến, quyến luyến đến mức sợ mình không có gì để đáp lại, quyến luyến đến mức luôn suy nghĩ xem bao giờ thì lòng tốt họ dành cho mình sẽ bắt đầu khô kiệt.

Ban đầu khi gặp lại Tô Hồng Đào cũng vậy, cậu không hề muốn xây dựng tình bạn gì sâu sắc với cô. Nhưng có lẽ đã từng cắt đứt liên lạc một lần nên lần này Tô Hồng Đào mới bất chấp ý muốn của Lâm Tư Huyền, cực kỳ thẳng thắn lôi cậu gia nhập vòng tròn quan hệ của mình, không cho Lâm Tư Huyền có cơ hội để cân nhắc hay hòa hoãn. Vậy nên Lâm Tư Huyền cũng muốn cố hết sức để đáp lại tình cảm ấy, chẳng hạn như biết rõ mình uống rượu kém nhưng vẫn đỡ rượu thay cô, hay là vốn không quen nhưng vẫn tuân thủ lời hứa, không nói dối trước mặt cô nữa.

Còn chuyện với Trần Ký thì phức tạp hơn mấy thứ này nhiều. Vì một cái ôm mập mờ của Trần Ký cũng có thể khiến Lâm Tư Huyền day đi day lại đến mất ngủ.

Hôm sau là cảnh quay bù cuối cùng của Lâm Tư Huyền với Hứa Uyển. Dù đêm hôm trước không dính giọt rượu nào nhưng vì ăn uống không điều độ cộng thêm ngủ không đủ, hôm sau đến phim trường, Lâm Tư Huyền vẫn đau đầu như búa bổ.

Cũng may cậu đã quen nhịn đau để làm việc, sau khi đến nơi, cậu vẫn chào hỏi tổ trang phục, trang điểm và ekip quay phim một cách bình thường. Có mấy câu thoại được sửa lại so với lần quay đầu, Ninh Phái tới xác nhận lại với cậu, cậu đọc lại một lần thật trôi chảy, ý bảo mình đã thuộc nằm lòng. Hứa Uyển tới chào hỏi cậu:

– Hôm nay nhiệm vụ nặng nề đây. Tối qua cậu ngủ thế nào?

Lớp trang điểm đã hoàn toàn che đi được trạng thái mệt mỏi của Lâm Tư Huyền, giúp cậu có thể bình thản nói:

– Hồ tắm hôm qua có hiệu quả thật, ngâm xong thấy sảng khoái hẳn.

Hôm nay cũng không được may mắn cho lắm, tuy cậu và Hứa Uyển không xảy ra lỗi gì quá lớn trong quá trình quay, nhưng vì gió quá lớn, có vẻ là điềm báo mưa to, dẫn đến việc đạo cụ bị đổ và hư hỏng.

Khi chính thức quay xong, Lâm Tư Huyền đau đến mức thốt không nên lời, cố gắng gồng chút sức lực cuối cùng khom người cảm ơn tất cả mọi người rồi nhanh chóng ngồi xe về khách sạn. Lên xe xong cậu mới thở phào một hơi, vừa tự trách mình lần này đến Tích Quan quên mua thuốc giảm đau, vừa thấy may mắn vì hôm nay mình không để xảy ra sai lầm gì.

Nhưng cậu đã mừng quá sớm. Vừa về đến khách sạn thì nhận được thông báo, tối nay giám đốc điều phối sẽ mời các diễn viên phụ một bữa tiệc nhỏ. Lần trước quay xong ông ta chưa mời cơm, sau đó vì chuyện của Bành Kiêu mà cả đám bị gọi về quay bù, thế nên ông ta cứ nghĩ vì không ăn được bữa tiệc đóng máy cho nên cả đoàn mới không đóng máy được, thế nên lần này phải làm cho xong.

Mê tín! Ngu muội! Vô tri!

Lâm Tư Huyền thầm oán giận trong lòng, sau đó gửi tin nhắn vào nhóm chat: "Cảm ơn, chú tốt bụng quá [Hoa hồng]."

Trước giờ cơm, Lâm Tư Huyền định tìm thuốc giảm đau, nhưng thể chất cậu lạ lắm, rất nhiều loại thuốc giảm đau chẳng ăn thua gì với cậu, chỉ có mỗi loại Codeine là có hiệu quả nhất, nhưng trong các loại thuốc mà đoàn phim thường chuẩn bị lại không có loại này, Lâm Tư Huyền đành phải uống đại viên khác, cố chịu đựng đi lên tầng hai của khách sạn.

Mà tệ hơn cả bữa tiệc bấm máy đó là lần này họ đãi riêng mấy người bọn cậu nhưng chỉ có mỗi hai bàn. Lâm Tư Huyền vừa vào cửa đã bị giám đốc Lý cười hề hề vẫy tay gọi tới, ngồi ngay đối diện Trần Ký và Ninh Phái.

Một trong những bất lợi của người nghèo đó là dù mình có là vai chính của bữa tiệc đi nữa thì mình vẫn phải đi hầu hạ người khác. Cũng may mấy người đi cùng Lâm Tư Huyền cũng khéo ăn khéo nói, cậu chỉ cần phụ họa là được.

Ăn được nửa chừng, giám đốc điều phối đột nhiên hỏi:

– Tư Huyền, không uống rượu à?

– Không ạ. – Lâm Tư Huyền tìm đại một cái cớ – Tôi uống rượu kém, hôm nay xin phép thôi ạ.

– Thế sao mà được? Đây là tiệc dành riêng cho các cậu mà…

Rầu quá. Lâm Tư Huyền không muốn nói mình bị đau đầu, nếu nói ra thì trông cậu tự phụ quá, nhưng lại không tìm được cái cớ nào khác.

– Hôm nay thôi khỏi đi. Tôi cũng không muốn uống. – Đột nhiên Trần Ký nói – Ngày mai tôi phải bay sớm, không uống để tránh làm lỡ việc.

Anh vừa mở lời thì chủ đề ngay lập tức rẽ sang hướng anh. Ninh Phái tỏ ra khó hiểu:

– Tôi không hiểu, hôm trước bay đi, hôm qua bay về, mai lại đi, cậu thích đi máy bay à?

Đầu Lâm Tư Huyền đau quá, không nghe rõ Trần Ký đáp gì, hình như anh chỉ đáp bừa một câu gì đó thôi, những người xung quanh cũng không gặng hỏi.

Sau mấy món nóng không quá tươi ngon, khi lên món tráng miệng, mấy người uống rượu đã bắt đầu trò chuyện rôm rả, cuối cùng Lâm Tư Huyền cũng tranh thủ đi vào phòng vệ sinh.

Cậu cột tóc lên, hất nước lạnh vào mặt. Nhiệt độ nước đánh thức cơ thể, giúp tâm trí cậu cũng tỉnh táo hơn. Nước chảy vào mắt khiến tầm nhìn cậu mờ mờ ảo ảo, sau khi mò mẫm tắt được vòi nước thì cậu phát hiện cái khách sạn nghèo rớt mồng tơi này còn không để cả khăn giấy ở bồn rửa tay.

Đang định vén áo lên lau thì một tờ giấy ăn chìa ra trước mặt cậu. Trần Ký đứng đằng sau, nói:

– Hơn mười năm rồi mà cậu vẫn chưa học được cách mang khăn giấy ra đường.

Lâm Tư Huyền sững lại một giây rồi nhận lấy, lau mặt xong thì vo giấy lại vứt vào sọt rác:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!