Chương 32: [Để quá khứ ngủ yên (III)] Pudding và bia

Khi tỉnh dậy, Lâm Tư Huyền nhễ nhại mồ hôi. Cậu ngồi dậy, nhất thời không phân biệt được mình đang ở đâu.

Sau khi lấy lại nhịp thở đều đều, bên tai cậu vang lên tiếng rung chấn kéo dài, như tiếng của chiếc vali kéo lê qua vết nối nhựa đường, đợi đến khi giọt mồ hôi tiếp theo chảy vào hốc mắt, cậu mới thấy xót mà tỉnh dậy, biết được đó là tiếng động của chiếc xe tải chở hàng đi ngang qua.

Ngồi bần thần hồi lâu, cậu mới mò lấy điện thoại trên giường, màn hình hiển thị bây giờ là bốn giờ rưỡi. Bây giờ chỉ mới bốn rưỡi thôi ư? Lâm Tư Huyền cứ cảm thấy trời đã tối rất lâu rồi.

Một trong những ảnh hưởng của việc khó ngủ đó là sau khi tỉnh dậy thì không biết mình có thật sự đã ngủ hay không, rõ ràng chỉ nằm trên giường thôi mà thấy tứ chi không còn chút sức lực nào. Đến khi thần trí hoàn toàn tỉnh táo, Lâm Tư Huyền mới xác nhận ban nãy mình thật sự bất tỉnh, nếu như vẫn còn khả năng tự chủ thì cậu đã không hồi tưởng về những chuyện trong quá khứ, hồi tưởng về lần gặp mặt mà cậu tưởng là cuối cùng với Trần Ký.

Điện thoại vừa cầm lên đã rung lên hai tiếng, Lâm Tư Huyền mở khóa, phát hiện là Phù Mãn gửi tin trong nhóm chat.

"Ôi vãi, nghe thấy gì không, bên dưới có ai đang ca bài "Bạn bè sánh bước cả đời bên nhau" đấy?"

"Cha nội ơi, bước cái đầu ông, ga tàu lửa còn chưa mở cửa mà đòi đi đâu? Có để cho người ta ngủ không hả?"

Không lâu sau, Tí Mỡ cũng nhắn vào nhóm: "Anh ơi, anh Mãn của em ơi, anh có để cho người ta ngủ không hả?"

"Đáng lẽ em không hề nghe thấy người ta hát, tại anh đánh thức em đấy…"

"Ha ha ha, lỗi anh, anh mới về tối qua, trưa nay mời mấy đứa ăn một bữa thịnh soạn nhé, canh ngân nhĩ của thím Từ."

Chỉ là chuyện vớ vẩn lúc nửa đêm, tám vài câu rồi thôi. Lâm Tư Huyền thoát khỏi giao diện trò chuyện, vô tình nhìn thấy khung chat với S ở bên dưới, cuộc đối thoại vẫn đang dừng ở hai từ "Qua đây".

Hai từ này khiến Lâm Tư Huyền thất thần trong giây lát, cuối cùng cậu ngộ ra một điều, bảy năm trước mình đã tính sai. Không ngờ mình gặp lại Trần Ký lần nữa, không phải với dáng vẻ rạng rỡ vinh quang, có trợ lý theo sau, mà lại là bộ dạng thảm hại và mặt dày lớn tiếng nói buông tha cho anh nhưng rồi vẫn quay lại cầu xin sự giúp đỡ.

Lẽ ra bọn họ không nên gặp nhau. Mấy năm qua, Lâm Tư Huyền vẫn luôn cầu nguyện như vậy.

Cuối cùng Lâm Tư Huyền nằm trên giường tới gần mười một giờ, được Phù Mãn gọi ra ngoài ăn canh ngân nhĩ của thím Từ. Bốn người ngồi cái bàn nhỏ trong góc, sau khi nồi canh được bưng lên, Tô Hồng Đào xuýt xoa:

– Lần này anh chọn khéo đấy, tối qua uống rượu, hôm nay ăn thanh đạm là tuyệt vời ông mặt trời.

– Sao em lại uống rượu? – Phù Mãn kinh ngạc – Bao tử em chưa chừa hả?

– Uống ít mà. – Tô Hồng Đào huơ tay – Nam chính đãi sinh nhật, người ta gọi em, em không đi mà được à? Vả lại, tối qua em được mở mang tầm mắt, anh có biết thương hiệu trang sức cậu ta đại diện phát ngôn không, nhãn hàng nhờ người đem một chiếc vòng cổ tới, viên hồng ngọc to chà bá luôn.

Cô sợ mình nói chưa đủ rõ, còn dùng tay vẽ một vòng tròn:

– To khủng bố luôn, anh đi Sri Lanka cũng chưa chắc đào được viên nào to như vậy.

– Biết rồi cô nương, to, siêu to, to khổng lồ luôn. – Phù Mãn cạn lời – Nhưng mắc gì anh phải đi Sri Lanka đào đá quý? Muốn đi thì em tự mà đi.

Khi canh sôi, bốn người vừa huyên thuyên vừa ăn. Trong lúc đó, Lâm Tư Huyền ngáp mấy cái liền, gắp rau cũng gắp hoài không được.

Trong lúc đang vật lộn với miếng thịt trơn tuột, Lâm Tư Huyền nghe Tí Mỡ khơi ra một chủ đề mới:

– Nè, mấy anh chị có nghe nói chuyện, cái gì mà, cái người mà thay thế Bành Kiêu ấy, trước đây đã có quan hệ mờ ám với đạo diễn rồi.

Miếng thịt khó khăn lắm mới được gắp ra đã rơi tõm về lại nồi canh, nước canh b. ắn ra chiếc áo ôm màu trắng của Tô Hồng Đào. Cô không thể nhịn nổi, nguýt xéo:

– … Xin luôn đó anh hai, không dùng đũa được thì dùng thìa đi được không?

Lâm Tư Huyền vội vàng nói xin lỗi rồi đưa giấy cho cô, Phù Mãn mặc kệ hai người, khiển trách Tí Mỡ:

– Người ta diễn hay mà, chuyện vô căn cứ thì đừng có nghe nhầm đồn bậy.

– Em không có đồn bậy mà. – Tí Mỡ biện minh cho mình – Hồi đó khi tin này lan truyền trên mạng em còn nhấn dislike nữa cơ, nhưng hôm qua chính mắt em nhìn thấy vị đạo diễn đó gọi điện thoại cho anh ta, gọi ba cuộc nhưng anh ta vẫn cố tình không nghe máy, đạo diễn của bộ "Khoảng trắng" mà anh ta đóng xong rồi nổi tiếng ấy, lúc đó em mới ngờ ngợ, có khi nào tin đồn là thật không?

– Một người dịu dàng như vậy, có lẽ ông trời không có mắt, chỉ có thực lực nhưng chưa đủ may mắn, chỉ có thể tìm con đường khác mà thôi. – Tô Hồng Đào vẫn đang dùng giấy lau vết bẩn trên người mình – Nhưng mà anh đạo diễn kia trông cũng ưa nhìn.

– … Chị quan tâm cái chuyện gì kì vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!