Chương 3: Không câu nệ tiểu tiết

Không chỉ đúng mà còn cực kỳ sáng suốt, là nước đi thần diệu.

Giả vờ mất trí nhớ chẳng những không xấu hổ mà còn vô cùng hữu ích.Sau lễ bấm máy thì đoàn phim chính thức khởi quay.

Nguyên tác "Khoảng lặng ngày tàn" được xem là một áng văn khá ngắn trong số những tác phẩm của Trần Ký, nhưng cốt truyện thì không hề đơn giản. Nó nói về một vụ án giết người hàng loạt liên quan đến một người thợ điện bình thường. Giai đoạn đầu, nhân vật chính nghĩ rằng hung thủ là bạn gái của mình, vì để bảo vệ tình yêu, anh tìm mọi cách để rửa sạch hiềm nghi cho bạn gái mình.

Nhưng khi tình hình ngày một nghiêm trọng, anh thật sự đã bước chân vào con đường tội lỗi, cuối cùng mới ngộ ra rằng hung thủ và người mà anh bảo vệ từ trước đến nay thực chất vẫn luôn là bản thân mình.

Nhân vật nổi bật trong phim ngoài nam nữ chính thì còn có cố vấn tâm lý do Bành Kiêu thủ vai, xuất hiện ở giai đoạn sau. Tuy đất diễn không nhiều nhưng luôn có những cảnh quay đắt giá. Tuần trước không thấy có thông báo gì về Bành Kiêu, nghe nói sau khi xem xét kịch bản thì hắn đã bay ra nước ngoài chơi du thuyền rồi.

Phần kết trong nguyên tác được xem như kết mở. Sau khi nam chính ý thức được mình có nhân cách thứ hai thì phải lựa chọn như thế nào, chuyện này không được viết rõ trong tác phẩm, nhưng khi chuyển thể thành phim thì đương nhiên phải làm sao cho "đúng đắn, vĩ đại" một tí, có lẽ đây cũng là cơn cớ Trần Ký vào đoàn.

Trong phim, Lâm Tư Huyền đóng một vai phản diện mờ nhạt, nhiệm vụ chủ yếu là nói mấy câu nghe thật đáng ghét, sau đó bị nhân vật chính ngắt lời, tuy rằng đây cũng là một vai diễn "ra trò" từ sau khi cậu thôi học tới nay.

Hai hôm đầu Lâm Tư Huyền không có cảnh quay, sáng nay cậu ngủ một giấc đã đời, dậy đúng lúc Hồ Tiểu Lộ đem cơm hộp tới, hai người ngồi ở ban công lầu hai ngắm "phong cảnh" không hề tồn tại.

– Thật ra em thấy vai của Bành Kiêu hợp với anh hơn, cái kiểu bí ẩn, ờm, mềm mại…

Ở trước mặt Hồ Tiểu Lộ, Lâm Tư Huyền xây dựng hình tượng dịu dàng giả tạo rất thành công, hắn đã bắt đầu bộc bạch tâm sự với Lâm Tư Huyền rồi. Ngặt nỗi hơi dốt Văn, dùng tính từ bị dở. (*)

(*) Hồ Tiểu Lộ muốn dùng miêu tả Lâm Tư Huyền dịu dàng, nhưng không biết chọn từ nên dùng một từ thiên về nữ tính.

Lâm Tư Huyền giống mẹ, đường nét gương mặt thiên về nhẹ nhàng, mềm mại, chỉ tiếc đây không phải là ưu thế khi gặp phải vai diễn kiểu này.

– Vai diễn bây giờ của anh cũng hợp mà. – Lâm Tư Huyền nói – Sao, đóng công tử trăng hoa không hay à?

Lối suy nghĩ của người trẻ tuổi cứ đổi xoành xoạch:

– Mấy người đẹp trai như các anh chắc hồi trước nhiều mối tình lắm hả? Như thế này có tính là diễn con người thật của mình không?

Lâm Tư Huyền cười cười hỏi ngược lại;

– Cậu nghĩ anh có bao nhiêu mối?

Tên công tử trăng hoa chết sớm này trong nguyên tác được miêu tả ngoại hình là "mái tóc dài ngang vai vừa xoăn vừa bóng dầu khiến cho gương mặt không được sắc nét". Thực tế thì chất tóc của Lâm Tư Huyền khá mềm, khi không tạo hình thì mái tóc gần chạm đến xương quai xanh của cậu sẽ phất phơ trong gió, có mấy sợi đậu trên khóe môi, y như một loài thực vật không có trọng lượng, Hồ Tiểu Lộ nhìn mà ngây người:

– … Đếm không xuể?

Lâm Tư Huyền không trả lời thẳng câu hỏi:

– Thật ra yêu đương chẳng có gì thú vị.

Trước đôi mắt ngây dại của Hồ Tiểu Lộ, Lâm Tư Huyền hỏi:

– Có thuốc lá không? Cho anh một điếu.

Đương nhiên Hồ Tiểu Lộ lúc nào cũng mang theo bên mình, có điều vừa móc ra vừa có gì đó muốn nói.

Cuối cùng không kiềm lòng được, hắn hỏi:

– Anh Lâm, em nghe nói anh với biên kịch Trần biết nhau từ trước rồi hả?

Lâm Tư Huyền vô cùng cảm kích sự nhạy bén của mình lúc đó:

– Chắc là lúc trước từng gặp nhau rồi, nhưng trước đây anh gặp tai nạn bị chấn thương sọ não nên có nhiều chuyện không còn nhớ lắm.

– Thôi vậy. – Hồ Tiểu Lộ tiếc nuối – Em thấy tính cách của anh ấy khá tốt, định nghe ngóng xem sở thích thế nào, xem thử có tạo ấn tượng được không.

– Tính cách tốt?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!