Chương 29: (Vô Đề)

Bài văn trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó có đề cập, rằng có khoảng 98% tế bào trong cơ thể con người sẽ bị thay thế trong vòng một năm.

Nếu như ký ức của con người cũng bị loại bỏ giống như tế bào thì tốt biết mấy, hoặc là có bất kỳ cơ hội nào làm lại từ đầu, thì có lẽ hôm nay cũng không đến mức thay đổi hoàn toàn thế này.

Nhưng hiển nhiên là giả thiết này không có tác dụng gì cả. Sau này nhìn lại, đã có rất nhiều lần Lâm Tư Huyền muốn dứt bỏ Trần Ký khỏi cuộc đời mình, nhưng đều không thành công.

Cái đêm sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, nhờ sự tổ chức tích cực của cán sự môn Văn, cả lớp đã có một bữa chia tay cuối cùng ở địa điểm cách trường 46 chừng một cây số. Tiệm lẩu đó giá cả khá rẻ, đồ ăn lại chất lượng, gần như trở thành sự lựa chọn hàng đầu của tất cả các học sinh quanh đây.

Tối đó Lâm Tư Huyền đến muộn, trong tiệm rộn ràng linh đình, tập hợp mọi tiếng cười đùa và la hét tự do. Lâm Tư Huyền còn chưa tìm được phòng của lớp mình thì đã bị Tô Hồng Đào chặn ngang giữa đường:

– Lớp cậu cũng tổ chức ở đây à?

– Ừ. – Lâm Tư Huyền mỉm cười với cô – Nhưng hình như mình lạc đường mất rồi.

– Chắc là ở trong cùng ấy, nãy mình đi vệ sinh có thấy. – Tô Hồng Đào tốt bụng chỉ đường cho cậu, bên cạnh cô còn có một bạn nữ khác, trông nho nhã lạ thường, chỉ im lặng đứng một chỗ nhìn chằm chằm Lâm Tư Huyền.

Lâm Tư Huyền cảm ơn, Tô Hồng Đào hỏi cậu quyết định vào trường nào, Lâm Tư Huyền nói cho cô một cái tên.

Tô Hồng Đào liếc sang bạn nữ bên cạnh, hình như đang đợi nhỏ nói gì đó, nhưng nhỏ vẫn không chịu mở miệng, chỉ nhìn Lâm Tư Huyền một cái rồi xoay người rời đi. Tô Hồng Đào đành phải tự trả lời cậu:

– Ghen tỵ với cậu quá, mình bị chuyển sang phía Đông.

– Trường học thôi mà, nó không đại diện cho điều gì hết. – Lâm Tư Huyền dịu dàng nói – Không chừng sau này chúng ta còn được gặp nhau ở một đoàn phim nào đó thì sao.

Trông Tô Hồng Đào có vẻ được an ủi rồi, cô vươn hai tay ra:

– Vậy thì nam nữ chính tương lai chúng ta ôm nhau một cái tập trước đi nào.

Lâm Tư Huyền cũng ôm lại, xung quanh cậu bị bao phủ bởi hương nước hoa nồng nàn khác thường của cô hôm nay.

Đi vào gian phòng trong cùng, các bạn trong lớp đều đã vào giai đoạn rôm rả nhất, sau khi cởi bỏ bộ đồng phục, ai nấy đều như được thoát khỏi lớp gông xiềng cuối cùng, đến cả cán sự môn Văn cũng xắn tay áo lên, dùng răn cắn mở nắp chai bia để làm gương. Sợ chưa vào được cổng trường đại học đã mất răng cửa, Lâm Tư Huyền cầm lấy chai bia gõ một phát vào cạnh bàn, nắp chai bật tung ra, cán sự môn Văn nhìn mà há hốc mồm.

Lâm Tư Huyền ngồi đại vào một chỗ trống, trong lúc lau tay thì tìm thấy chỗ ngồi của Trần Ký. Anh ngồi ở phía chéo đối diện ở một bàn khác, cách cậu rất xa. Hiếm khi thấy Trần Ký không mặc đồng phục, trong ngày hè oi ả, anh mặc một cái áo thun trắng tinh tươm, để lộ phần cẳng tay đã bị cậu ác ý m. ơn tr. ớn vô số lần. Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tư Huyền thấy anh uống bia, nhưng trông anh chẳng có gì khác lạ. Có lẽ vì dính hơi men, cũng có thể là vì tốt nghiệp, Lâm Tư Huyền cứ cảm thấy anh lạnh lùng hơn bình thường.

Cuối bữa tiệc, không biết ai đề nghị chơi cái trò nhảm nhí nhất trần đời, "Thật hay Thách". Lâm Tư Huyền không biết trò chơi này còn có tác dụng gì trong tình huống này. Lúc nãy uống bia đã nghe được 800 cái bí mật rồi, nhưng cả bọn vẫn chơi không biết mệt.

Quả nhiên, gần cuối giờ, bọn chúng lược bỏ cả bước ném xúc xắc, dần biến tướng thành màn tra khảo bức cung.

Có người hỏi đến nay Lâm Tư Huyền đã qua lại với bao nhiêu người rồi, Lâm Tư Huyền nói mình cũng không rõ, rồi uống nốt cốc bia phạt trong tiếng ca thán của mọi người. Cán sự môn Văn đập bàn hỏi Lâu Thù Vi tại sao năm xưa lại ghét Trần Ký. Lâu Thù Vi õng ẹo một hồi cuối cùng cũng phải nói sự thật, là do cô bạn nó thích đưa nước cho Trần Ký, mà quan trọng nhất là Trần Ký còn không chịu nhận. Lâu Thù Vi khai xong, tất cả mọi người đều cười ồ lên, đến cả Trần Ký cũng không kiềm lòng được.

Thế là chủ đề lại tiện thể chuyển sang Trần Ký, cán sự môn Văn rất công bằng, khiển trách song phương:

– Bạn học Trần, cậu cũng có vấn đề đấy, người ta xinh như thế mà đưa nước cho cậu cậu cũng không thèm.

Đến cả Lâu Thù Vi còn không màng thể diện mà thú nhận, Trần Ký cũng không tránh né:

– Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương.

Cán sự môn Văn hỏi tiếp:

– Đó là bây giờ thôi, lên đại học có khi lại nghĩ khác thì sao? Xin phép điều tra chút nhé, cậu thích mẫu người như thế nào?

Trần Ký nói chưa từng nghĩ đến, rõ ràng tất cả mọi người không tin, thế là anh nghĩ một hồi lâu mới chậm rãi trả lời:

– Thành thật, ngoan ngoãn, ít gây phiền phức.

Đáp án này không nằm ngoài dự kiến của Lâm Tư Huyền, một câu trả lời rất phù hợp với Trần Ký. Chỉ tội những tưởng tượng mà cậu luôn muốn trốn tránh nay đã được cụ thể hóa rõ mồn một trong tâm trí cậu. Cậu ý thức được một điều, chỉ cần mình buông tay ra thì mọi chuyện sẽ trở về đúng vị trí của nó. Mà vấn đề bây giờ không phải là cậu có muốn từ bỏ hay không, hai người đã sắp chia hai ngả rồi, cậu có muốn cậy quyền cậy thế bắt nạt người ta cũng chỉ nằm ngoài tầm với.

Tối đó, Trần Ký theo thói quen dắt xe đạp tới, nhưng đây lại là lần đầu tiên Lâm Tư Huyền không định leo lên ghế sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!