Chừng mười ngày sau khi rời khỏi Tích Quan, Lâm Tư Huyền mới phát hiện mình đã hoàn toàn quên mất một chuyện, đó là quên đưa Tô Hồng Đào bùa cầu may mà ban đầu cậu mua ở trong chùa, rõ ràng đã bỏ vào túi áo khoác nhưng cứ quên suốt.
Nhớ kĩ lại thì lỗi không phải chỉ do một mình cậu, rõ ràng đã chụp hình cho nhỏ rồi mà chẳng thấy nhỏ nhắc tới gì cả. Nhưng theo trải nghiệm của bản thân thì cái bùa cầu may rởm đó không hề phát huy tác dụng, đưa hay không đưa cũng thế.
Trong mười ngày này, Lâm Tư Huyền vẫn sống rất chật vật.
Chuyện đòi tiền chẳng mấy thuận lợi, Lâm Tư Huyền và mấy diễn viên xui xẻo khác có đến tìm hai, ba lần nhưng người phụ trách vẫn trơ ra, nói lý hay động tay động chân cũng không ăn thua, hỏi tới là bảo tình hình khó khăn không xoay được tiền. Có một anh trai kia cứng rắn hơn thậm chí còn giăng băng rôn, nhưng giăng được ba tiếng đồng hồ thì bị bắt gỡ xuống vì làm ảnh hưởng tới mỹ quan đô thị, thế là tốn hết mấy chục tệ mà chẳng làm được gì.
Đúng là "phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí", tiền thì không đòi được, chủ nhà trọ mà Lâm Tư Huyền đã thuê hai năm lại nhắc khéo là dạo này bất động sản tiếp tục tăng giá, căn hộ cậu thuê cũng chuẩn bị lên giá rồi.
Cát
-xê của "Khoảng lặng ngày tàn" thì chỉ được kết toán sau khi cả bộ phim được quay xong, mà số tiền thù lao này cũng chỉ đủ để cậu thuê tiếp nửa năm.
Để ứng phó với tình huống này, Lâm Tư Huyền phải nhanh chóng tìm công việc mới. Đỗ Triết lại giới thiệu cho cậu một đoàn phim nữa, cũng là phim chiếu mạng kinh phí thấp và còn là nam hai. Lâm Tư Huyền mất hai ngày mày mò kịch bản, ngày thứ hai sau khi thử vai thì được phó đạo diễn từ chối khéo.
Tối đó lúc dùng bữa, Đỗ Triết thấy cực kỳ khó hiểu:
– Lạ thật, mấy hôm trước anh nói chuyện với họ, họ còn nói chắc như đinh đóng cột là điều kiện về ngoại hình của em rất tốt, họ từ chối với lý do gì?
– Vẫn mửng cũ thôi. – Giọng Lâm Tư Huyền tỉnh bơ – Không có vai diễn nổi bật.
Đỗ Triết cảm thán:
– Nếu lần nào cũng dùng lý do này thì tới bao giờ người ta mới có vai diễn nổi bật được?
– Viện cớ cả thôi. – Lâm Tư Huyền đã quá quen – Chắc là tìm được người khác rồi.
– Hầy, sao em xui vậy nhỉ? Hai năm nữa tuổi chất chồng càng khó kiếm vai – Đỗ Triết do dự một lát rồi hỏi – Em không định liên lạc với bố em nữa à?
Không phải là không định, mà là hoàn toàn không thể liên lạc được.
Lúc trước, sau khi ông ngoại bị điều tra, vỏ bọc gia đình hoàn hảo vỡ tan tành chỉ trong một sớm một chiều, Lâm Hoằng và Lã Như Thanh cuối cùng cũng ly hôn theo ý nguyện. Lâm Hoằng đã có chuẩn bị từ trước, sản nghiệp của ông ta đã dần vạch rõ giới hạn với người nhà họ Lã từ lâu nên không bị ảnh hưởng gì. Cả đời này Lã Như Thanh chỉ biết đến biểu diễn, đương nhiên là không chịu nổi cú sốc này, trong vòng nửa năm đã không còn xu dính túi, áp lực cả về thể chất lẫn tinh thần, cuối cùng nhập viện trong tình trạng suy sụp.
Lượng tình thân mà Lâm Tư Huyền nhận được trong đời ít như muối bỏ bể, mà tất cả số "muối" đó đều đến từ Lã Như Thanh. Dù bà chỉ xem Lâm Tư Huyền như một công cụ trình diễn đối ngoại thì ít ra bà cũng từng đi họp phụ huynh cho cậu, giám sát cậu tập đàn, việc giáo dục Lâm Tư Huyền đều do một tay bà lo toan. Khi dọn khỏi Đình Thủy Tạ, cũng chỉ có Lã Như Thanh gọi cậu tới, ngước mặt lên hỏi cậu: "Đi với mẹ nhé?"
Lâm Tư Huyền đứng nhìn bà hồi lâu, rồi bảo "Dạ".
Mà trong mắt Lâm Hoằng, hai mẹ con cậu rặt một lũ ngạo mạn khinh đời, những năm tháng qua ông đã nhịn nhục quá nhiều trước nhà họ Lã rồi nên bây giờ ông căm ghét đến tận xương tủy.
Khi Lã Như Thanh lâm nguy, Lâm Hoằng có từng liên lạc với Lâm Tư Huyền một lần, bảo rằng có thể hỗ trợ vợ cũ một khoản tiền viện phí, nhưng với điều kiện là Lâm Tư Huyền phải gọi ông một tiếng "bố" sau hơn 15 năm qua.
Lúc đó sức khỏe Lã Như Thanh đã suy kiệt, thời gian còn lại không còn bao nhiêu nữa, mà Lâm Tư Huyền thì lại đương tuổi trẻ trung khỏe khoắn nhất, nên câu trả lời của cậu rất đơn giản: "Tôi không biết từ này đọc như thế nào, bởi lẽ cuộc đời tôi chưa gặp nó bao giờ."
Từ bấy, hai người không còn qua lại nữa. Về sau, Lâm Tư Huyền thất bại hết lần này tới lần khác, thậm chí cậu còn từng nghi ngờ Lâm Hoằng đứng sau thao túng, nhưng khi đi tìm người rút vốn để thăm dò thì phát hiện người ta hoàn toàn không quen biết Lâm Hoằng. Sau khi quen được Đỗ Triết, cậu cũng từng nhờ anh đi thám thính tình hình, nhưng Đỗ Triết cũng nói hiện giờ Lâm Hoằng đang sống rất mỹ mãn với gia đình mới, không hề để tâm gì đến chuyện của Lâm Tư Huyền.
Bất luận có ra sao, dù có sa sút đến thảm cảnh thế nào đi nữa, thì cậu cũng tuyệt đối không quay lại liên lạc với Lâm Hoằng.
Đỗ Triết chỉ biết sơ sơ về chuyện năm xưa, Lâm Tư Huyền không giải thích nhiều, chỉ trả lời gọn lỏn:
– Chưa từng có ý định.
Đỗ Triết cũng là người tinh ý, nói đùa để chuyển chủ đề:
– Hay nhân lúc mặt mũi còn tươi mơn mởn đi tìm anh đại gia nào đó kiếm ít tiền phòng thân, ít ra sau này còn được ăn no mặc ấm.
Lâm Tư Huyền nhếch khóe miệng, cũng hùa theo giỡn:
– Thôi, em vừa không biết chịu khổ, vừa nhát gan, lỡ đụng phải tên nào có sở thích quái lạ, hắn trói em lên giường xong đi tắm, chắc em phải gọi Siri báo cảnh sát luôn quá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!