Chương 20: Không nói dối

– Nước đâu? Tôi khát. – Con ma men lại quấy nữa rồi.

Có vẻ như cậu thật sự thấy khó chịu, mặt nhăn như bị, tay cứ gãi lấy gãi để cái cổ. Thùy tai và khuỷu tay cậu đỏ lừ, Lâm Tư Huyền trước giờ vẫn luôn như thế, uống kém nhưng không thể hiện ra mặt, duy chỉ có các đoạn khớp là lên màu.

Trần Ký thổi nước cho nguội rồi đưa cốc sang.

Hai tay Lâm Tư Huyền cảm nhận được độ ấm, khá hài lòng với cung cách phục vụ lần này, uống liền hai hớp rồi chuyển sang nhu cầu tiếp theo:

– Giày, chân tôi đau quá.

Trần Ký nhìn xuống chân cậu, vẫn là đôi giày không đúng kích cỡ của cậu mà tổ trang phục cho mượn lúc quay phim. Khi Trần Ký cởi giày cho cậu thì nhìn thấy vết trầy sau gót, chỗ mắt cá cũng có vài vết trầy vừa lành, vì màu da ở đó trắng bất thường.

Lâm Tư Huyền như được vớt từ vò rượu ra vậy, cả người sực nức mùi rượu. Rốt cuộc cũng thoát khỏi gông cùm trên chân, Lâm Tư Huyền cuộn tròn mình vào trong chăn, vẫn còn thấy có chỗ nào đó sai sai:

– Điện thoại đâu? Điện thoại tôi đâu rồi?

Trần Ký nhặt áo khoác của Lâm Tư Huyền từ dưới đất lên, trong túi áo khoác ngoài điện thoại thì còn có một bao thuốc lá chỉ còn lại vỏn vẹn vài ba điếu.

Lâm Tư Huyền lấy được điện thoại của mình, mơ màng mở ứng dụng ghi âm, ấn hai cái rồi thắc mắc:

– Hỏng rồi à? Sao chỉ có bộ đếm giờ mà không chuyển sang báo thức được…

Trần Ký nhìn con ma men không phân biệt được hai ứng dụng, không thèm đưa tay giúp đỡ.

Con ma men ban nãy uống nước còn cầm không vững cốc, đuôi tóc dài xõa tung có vẻ hơi ướt. Đột nhiên Trần Ký nhớ tới Lâm Tư Huyền hồi cấp ba cực kỳ ghét dầm mưa, một tí cũng không được. Cậu cũng không thích cả người mình dính nước, ghét cái cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo đó. Nhưng mới nãy khi xem đoạn phim quay hình hôm nay, Ninh Phái vừa hô "Cắt", ba nhân viên hậu cần và trợ lý đều chạy về phía Tạ Lạc Duy, sợ cậu ta lại bị bỏng vì đạo cụ tạo hiệu ứng cháy nổ, Lâm Tư Huyền thì lặng lẽ bò từ dưới hồ nước lên, không dám hó hé một câu gì, đợi tròn một phút mới có người đưa khăn tới, sau đó mỉm cười nói cảm ơn.

Điện thoại của con ma men là mẫu từ bốn, năm năm trước. Tuy Trần Ký không hút thuốc nhưng những nhà văn anh quen hầu như ai cũng có thói quen xấu này, nên anh có thể nhận ra đó là loại thuốc rẻ tiền nhất.

– Lâm Tư Huyền. – Trần Ký lên tiếng – Tôi tưởng cậu chỉ ra vẻ thảm hại thôi, không ngờ cậu thật sự sống thảm hại như vậy.

Với tình trạng hiện giờ của Lâm Tư Huyền thì cậu không thể nào hiểu được câu nói không hề ngắn này, chỉ có thể tóm từ khóa được lặp lại hai lần trong đó:

– Thảm? Ai thảm? Tôi sống tốt lắm đó nha.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Vẫn còn hai điểm mà Lâm Tư Huyền chưa thể thay đổi, một là không ngừng nói dối, hai là uống rượu kém đến mức khó tin. Nghèo kiết xác ra rồi mà vẫn không chịu từ bỏ lối sống chìm đắm trong rượu chè, thuốc lá, sắc dục, nhìn đâu cũng thấy nông nổi.

Mấy năm nay Trần Ký cũng từng thấy khá nhiều nhân vật kiểu này, nhưng không một ai giống Lâm Tư Huyền cả, mạng lưới quan hệ rộng rãi như vậy mà chẳng tìm được cho mình tài nguyên nào.

– Nhậu nhẹt bao nhiêu bữa, gặp gỡ bao nhiêu người… – Biểu cảm của Trần Ký không hề thay đổi, trông như thật sự đặt câu hỏi, nhưng giọng điệu thì nghiêm trọng hơn hỏi han – Sao thành ra nông nỗi này?

– Nhậu? Nhậu gì? – Lâm Tư Huyền vẫn chỉ hiểu được vài chữ, giọng nỉ non – Hôm nay không đi nữa, lát tăng hai phải đi karaoke…

Vế sau cậu nói yếu nhớt, Trần Ký ghé lại gần để nghe rõ hơn nhưng lại nghe thấy hai tiếng kêu "chị Huệ".

Xem ra Lâm Tư Huyền buồn nôn rồi, Trần Ký nhanh nhẹn đưa tay ra đỡ dưới cằm cậu, tay còn lại xách cậu đi vào phòng vệ sinh. Xách gáy tên này còn khỏe hơn xách một cái loa, xương cốt cậu cứ như nhẹ hơn người bình thường nữa.

Đến khi Lâm Tư Huyền nôn ra tay mình thì Trần Ký mới hiểu được nguyên nhân cậu nhẹ cân. Cậu nôn ra chỉ toàn là nước chua, có lẽ bữa tối chỉ gắp vài miếng tượng trưng. Hồi cấp ba đã ăn uống không điều độ, chỉ khoái mỗi đồ ngọt, bây giờ có khi còn vô lề vô lối hơn.

Anh ấn đầu con ma men vào bồn rửa tay để nôn cho hết, tiện thể xối rửa gương mặt dơ dáy và bàn tay bẩn thỉu của mình. Có vẻ Lâm Tư Huyền đã được giải thoát một chút, ngồi xụi lơ trên bồn cầu.

Quần áo hết cứu rồi. Trần Ký đi ra tủ quần áo lựa lấy một cái áo thun rồi đặt một bên, sau đó ngồi xổm xuống để cởi khuy áo Lâm Tư Huyền.

Không ngờ đến bước này lại bị đối phương ngoan cố chống cự. Lâm Tư Huyền nói chuyện còn chẳng rõ chữ, nhưng Trần Ký vừa chạm tới ngực cậu thì cậu đã giãy:

– Đừng mà, tôi… tôi…

Trần Ký muốn phì cười.

Thả thính thì mượt lắm, WeChat không rõ đối tượng mà vẫn tán tỉnh được, bây giờ thì lại giả bộ trinh tiết trong sáng lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!