Lâm Tư Huyền tức tốc tra cứu trên điện thoại.
Lý lịch của Vạn Vật Trầm Tịch rất ít thông tin, có một tài khoản Weibo, ngoài "Trợ thủ Weibo" (*) thì chẳng theo dõi ai, bài viết cũng chỉ có vỏn vẹn ba bài, đều liên quan tới việc bán sách. Kể từ khi anh gây chú ý với công chúng vào ba năm trước với tác phẩm "Ao treo bóng ngược" đến nay, anh chỉ nhận phỏng vấn của hai tờ báo giấy, bài phỏng vấn cũng chẳng có gì đặc biệt, hầu hết đều xoay quanh những chủ đề cơ bản như ý tưởng sáng tác, kế hoạch trong tương lai.
(*) một tài khoản của Weibo, bạn sẽ được tự động follow tài khoản này khi tạo tài khoản trên Weibo
Chỉ có một câu hỏi là nói về cuộc sống, phóng viên hỏi anh sao lại bén duyên với nghề này, anh trả lời cũng không hề quanh co lòng vòng, nói thẳng chuyên ngành của mình không phải Văn học, chỉ viết bài cho tạp chí để kiếm tiền sinh hoạt, nhưng không ngờ lại được mọi người hưởng ứng nên từ đó lấy viết lách làm nghề. Phóng viên gặng hỏi chuyên ngành của anh là gì, anh đáp "Không quan trọng".
Câu này Lâm Tư Huyền biết, là Kỹ thuật tài chính.
Cậu thật sự không ngờ Trần Ký lại bỏ thương mại để theo văn học, tuy bây giờ tiền Trần Ký kiếm được có khi còn nhiều hơn lương cậu đi làm công cả đời, tuy hồi còn học cùng, cậu cũng biết rõ Trần Ký viết văn rất tốt, còn được giáo viên môn Văn phô
-tô bài văn ra dán ở mấy lớp khác, nhưng trong tưởng tượng của Lâm Tư Huyền, Trần Ký lẽ ra nên ngồi trong một tòa cao ốc hạng sang ở thành phố lớn, vùi đầu làm việc một cách lạnh lùng y như ngày xưa.
Sau đó thì cả đời này sẽ không bao giờ chạm mặt Lâm Tư Huyền nữa.
Tiếng xì xào bàn luận ngày một rôm rả hơn kể từ khi Trần Ký bước vào.
– Mẹ ơi, kính áp tròng của tôi trôi luôn rồi, chả thấy gì hết.
– Đẹp trai dữ.
– Mặt còn không thấy mà cũng biết đẹp à?
– Nhìn bờ vai đi kìa, tập có khi còn chăm hơn cả tôi, tôi cứ tưởng tiểu thuyết gia suốt ngày ru rú trong ngày thì phải gầy như cò hương hoặc béo nần nẫn mới đúng chứ.
Trong mấy phút đó, Lâm Tư Huyền đã có thể tự bứt mình khỏi cơn hoảng loạn ban nãy và bình tĩnh trò chuyện cùng người xung quanh. Cũng may chỗ bọn họ khá xa khu vực trung tâm sảnh, khoảng cách giữa cậu và Trần Ký tận mười mấy cái đầu và cuộc thảo luận về Trần Ký cũng không kéo dài quá lâu; nhưng xui ở chỗ, Lâm Tư Huyền dáo dác ngó xung quanh mà chẳng thấy bất kỳ ai rời tiệc sớm.
Ngó nghiêng lâu quá đau hết cả mắt, Lâm Tư Huyền không muốn đợi nữa, chuẩn bị viện cớ để chuồn về nghỉ ngơi.
Nhưng vừa dịch ghế ra thì anh trai đầu đinh đã ăn ý đứng dậy cùng cậu:
– Tụi mình ý tưởng lớn gặp nhau đó.
Lâm Tư Huyền lịch sự mỉm cười:
– … Hả?
Ý tưởng lớn gì?
– Định tới mâm chính mời rượu đúng không? – Anh trai đầu đinh viết hẳn lên mặt bảy chữ "Người anh em, tôi hiểu cậu mà", – Anh thấy cậu ngó nghiêng nãy giờ, anh cũng đang nghĩ xem bao giờ đi thì thích hợp, thôi thì đi ngay bây giờ luôn, tới chen ngang.
Lâm Tư Huyền hoàn toàn không nghĩ tới nước này, cậu định giải thích:
– Thật ra tôi muốn…
Nhưng những người khác tiếp lời còn lẹ hơn:
– Tôi cũng phân vân cả buổi trời, thế thì đi cùng đi, tôi ghét mấy cái vụ này cực, nhưng tôi nghe nói cái ông điều phối của đoàn mình thù dai lắm.
– Đâu chỉ thù dai, còn nhỏ nhen nữa, ai không tới chào hỏi ổng là ổng ghim luôn, cậu không thấy mấy bàn khác ai cũng qua đó rồi hả. – Anh đầu đinh hạ giọng, hỏi lại Lâm Tư Huyền – Nãy cậu định nói gì thế?
– Tôi hả? – Lâm Tư Huyền nói – Tôi định nói là rủ mọi người đi cùng đi.
Từ nhỏ Lâm Tư Huyền đã ghét đi mời rượu, trước năm 20 tuổi cậu chẳng bao giờ phải bận tâm vì chuyện này, toàn là người khác vây xung quanh cậu để nịnh nọt cậu thôi. Cũng may là dù không thích nhưng mấy năm nay Lâm Tư Huyền học cũng rất nhanh, nói cho cùng thì cũng chỉ có một quy trình thôi, cúi người, hạ ly xuống thấp, sau đó thì chọn câu trả lời tùy tình huống y như thế công thức vào mấy bài toán thôi.
Lần này cũng không ngoại lệ, nói với đạo diễn câu "Nghe danh đã lâu", rồi nói với điều phối câu "Cảm ơn", xong quay sang nói với diễn viên chính là "Xin chỉ bảo nhiều hơn". Bàn này kính rượu bàn kia cũng giống như hai bánh răng dưới băng tải, vận hành ăn khớp với nhau, không thể cố tình bỏ sót cái nào.
Chỉ là một bữa cơm bình thường, chỉ là một lần xã giao bình thường, Trần Ký đã ở đây rồi, chẳng chóng thì chày cũng phải gặp. Tuy tầm mắt phản bội suy nghĩ của cậu nhưng nó nhất quyết vẫn không chịu dịch sang bên phải một phân nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!