Chương 18: Hối hận

Không huy hoàng như ngày xưa, nhưng cũng không tệ như trong tưởng tượng.

Khi chính thức bước lên phía trước, ngồi trên ghế chơi đàn, Lâm Tư Huyền mới nhìn thấy ngón áp út của mình đang run lên trong vô thức. Cậu vốn tưởng mình đã quên đánh như thế nào rồi, nhưng ký ức cơ bắp do luyện tập thời gian dài khiến cậu chưa kịp suy nghĩ thì đã đặt ngón tay lên rồi.

Cậu nghe thấy mình đánh sai hai nốt, đột ngột ngân lên một thứ âm thanh không hài hòa cho lắm. Nhưng khi trái tim đang lỡ nhịp vì cái tay đánh sai nốt thì câu nói vừa nãy lại trở thành máy đếm nhịp, kéo mọi thứ về vị trí cũ – Không một ai để ý.

Bản Sonata vốn dĩ dài tận mười mấy phút, nhưng Lâm Tư Huyền chỉ đánh một đoạn nhỏ phần đầu, khi màn trình diễn chính thức kết thúc, cậu hẵng còn ngẩn ngơ.

Cậu nghe thấy cuộc đối thoại giữa giám đốc Lý và Ninh Phái:

– Đánh hay thế cơ à? Tôi tưởng anh chỉ kiếm đại một binh tôm tướng tép thôi chứ.

– Tôi nói rồi mà anh không tin, diễn viên bây giờ đa tài đa nghệ lắm…

Những khán giả nhiệt tình ban nãy cũng tặng cho cậu những tràng pháo tay, cậu quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Hồng Đào cũng nằm trong số đó. Cô cười rất tươi, y như một người mẹ trẻ nhìn thấy con trai mình lên sân khấu biểu diễn ở trường mẫu giáo, còn "người bác" Phù Mãn già nua đứng bên cạnh thì đang cầm điện thoại quay phim. Còn biểu cảm của "thằng em họ" Tí Mỡ thì dễ đọc vị hơn nhiều, giờ phút này, Lâm Tư Huyền đã trở thành một nhân tài xuất chúng "trên thông y học, dưới tường nhạc lý" trong mắt nó. Đây không phải một màn biểu diễn hoành tráng và hoàn hảo, nhưng tất cả bọn họ đều rất hài lòng.

Tầm mắt của Lâm Tư Huyền di chuyển tới đó thì dừng, không tiếp tục nhìn những người khác nữa.

– Được rồi! – Ninh Phái nắm bắt thời gian rất chuẩn, quả nhiên chỉ sau một khúc nhạc là đèn đóm đã vào vị trí sẵn sàng.

– Bắt đầu thôi! – Ông nói – Tuy hơi chậm trễ nhưng mà chúng ta cũng tranh thủ kết thúc đúng giờ nhé!

Giây phút hộp tản sáng được bật lên, nó làm bừng sáng những bó hoa trong bối cảnh quán bar, các nhân viên hậu cần đã tận dụng vật liệu tại chỗ, hái những bó hoa tươi từ vùng đất hoang bên ngoài.

Rõ ràng hôm nay nhiệt độ vẫn như hôm qua, nhưng đến tận thời khắc này, Lâm Tư Huyền mới ngửi thấy một chút hơi thở đầu xuân.

Sự thật chứng minh, con người vẫn không thể dùng bừa hai từ "tranh thủ" này, đạo diễn cũng không được.

Cảnh quay tập thể như một bức tranh ghép hình, xảy ra bất kỳ một lỗi sai nào về vị trí thì cũng phải điều chỉnh lại từ đầu, mới suôn sẻ được một tốp thì sang cảnh khác lại bị sai. Cứ chỉnh đi chỉnh lại như vậy, cảnh quay này cũng cù nhây tới tận đêm khuya.

Gần tới nửa đêm, Lâm Tư Huyền nằm dài trên ghế sô pha trong phòng nghỉ. Phần diễn của cậu đã kết thúc nhưng lúc nãy Ninh Phái không hài lòng về một cảnh trong số đó nên bảo cậu ở lại hai mươi phút nghe thông báo.

Mấy hôm trước sinh hoạt bị đảo lộn, cộng thêm trang phục của nhân vật công tử trăng hoa này là loại sơ mi lụa cổ áo khoét sâu, buổi chiều ở phim trường Lâm Tư Huyền bị lạnh quá lâu, vừa trở lại không gian ấm áp này, cơ chế điều chỉnh nhiệt độ trong cơ thể khiến cậu thả lỏng và thấm mệt, cuối cùng cậu khép hai mắt lại.

Uỳnh, tiếng giá sắt nào đó rơi xuống làm cậu choàng tỉnh. Mở mắt ra là đầu lại đau, cậu rúm người lại một góc sô pha, nhìn thấy Trần Ký đang đứng cách đó năm mét cúi đầu nhìn mình.

Cảm giác đau si. nh lý khiến hai mắt cậu ươn ướt, đến nỗi mà cậu nhìn mọi thứ không còn được chân thật, nhưng vẫn có thể mang máng đọc được biểu cảm của Trần Ký không mang ý tích cực, anh nhăn mày, ánh mắt lạnh như băng đang đục khoét người cậu.

– Tư Huyền? Sao lại ngủ ở đây? – Giám đốc Lý nói – Ôi giời ơi, ngủ gì mà lộn xộn hết cả thế.

Giờ Lâm Tư Huyền mới phát hiện dưới đất bừa bộn giấy A4 vốn dĩ đặt trên bàn thấp, hình như là kịch bản. Chắc cậu đạp lung tung trong lúc ngủ mơ nên tấm chăn hất tung chúng xuống đất.

Thảo nào trông mặt Trần Ký khó coi thế. Lâm Tư Huyền ngồi dậy:

– Tôi xin lỗi, tôi buồn ngủ quá nên ngủ quên mất, không ngờ lại thành ra thế này. Kết thúc hết chưa ạ?

– Xong xuôi rồi, đạo diễn bảo mai tính sau, cậu mau cài khuy áo vào đi. – Lúc này giám đốc Lý lại trở thành một vị phụ huynh càm ràm – Làm gì mà buồn ngủ thế, tóc tai rối bù lên rồi, lớp trang điểm cũng nhòe hết cả. Tuy là vẫn đẹp trai đấy nhưng như thế không hay, hôm nay chúng ta quay ở quán bar chứ có bảo cậu đi làm ở quán bar thật đâu… Này, cậu hậu cần kia, đợi tôi tí…

Giám đốc Lý nói lưng chừng rồi lại quay người đi ra ngoài gọi người.

Lâm Tư Huyền cài khuy áo lại, rồi cúi người nhặt mấy tờ giấy kia, nhưng tay vừa đặt xuống thì chạm phải một hơi nóng bỏng người.

Trần Ký cũng đồng thời cúi người nhặt kịch bản của cậu. Lâm Tư Huyền ngay tức khắc rụt tay về.

Trần Ký lật mấy tờ giấy trong tay, hình như rất tức cười:

– Có đến mức vậy không, Lâm Tư Huyền?

– Mới tỉnh ngủ. – Lâm Tư Huyền nói – Đầu óc hơi ù lì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!