Chương 16: [Để quá khứ ngủ yên (II)] Khỉ đột và gấu

– Có độc à? (*)

Lâm Tư Huyền thình lình thốt lên một câu không liên quan gì.

(*) còn có nghĩa là bị điên, bị hâm, bị khùng, do có liên quan đến câu dưới nên mình giữ nguyên nghĩa đen.

Tí Mỡ vừa mới cố gắng gắp được một miếng nấm đen trơn tuồn tuột từ trong hộp cơm lên, nghe thế tay cứng đờ, ngạc nhiên hỏi:

– Hả? Nấm này có độc ư? Ăn vào có mắc bệnh gì không?

Lâm Tư Huyền chau mày:

– Thần kinh!

– Bệnh thần kinh? Nặng vậy hả? – Tí Mỡ kinh ngạc hơn nữa, tay cầm đũa run nhẹ – Chẳng lẽ đây là nấm gây ảo giác trong truyền thuyết? Sao mình không nhận ra nhỉ?

Hai hàng lông mày của Lâm Tư Huyền sắp hôn nhau tới nơi:

– Ngu ngốc thật sự!

Tay Tí Mỡ run bần bật, đũa kẹp không chặt nữa, miếng nấm rơi về lại hộp cơm. Nó gác đũa, nhịn nhục nói:

– Đúng là từ nhỏ em đã học hành bết bát, nhưng chúng ta là người lớn rồi, có ý kiến gì thì chửi thầm sau lưng thôi, sao phải nói trước mặt nhau vậy?

Đầu nó đau điếng, quay lại nhìn thì thấy là Phù Mãn vừa cho nó một cái bạt tai:

– Đó là vì cậu ngu hết thuốc chữa rồi. Không thấy nó không ngó ngàng gì đến cậu hả? Nó lẩn tha lẩn thẩn cả ngày nay rồi.

Tô Hồng Đào gắp một miếng nấm hương, lấy ngón áp út chọc chọc Lâm Tư Huyền, hỏi:

– Hôm nay cậu sao thế? Đang nghĩ gì vậy?

Lâm Tư Huyền hoàn hồn, cười đáp lại:

– Đang nhớ lại lần đầu tiên tụi mình gặp nhau ấy mà.

– Khỏi. – Tô Hồng Đào hết hứng truy hỏi nữa, chén tì tì phần mình – Pinocchio mà gặp cậu thì chắc cũng thấy ấm ức mũi mình dài là quá oan uổng.

Hiếm khi cậu nói thật, nhưng tiếc là đối phương không tin.

Quả thật não bộ của Lâm Tư Huyền đang dừng lại ở ngày cậu say rượu. Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi nên ký ức không thể nào trải một cái là phơi ra tất thảy như cuộn tranh được, cố gắng tìm về thì cũng chỉ lấy lại được một vài chi tiết mà thôi. Không viết vì sao, điểm bán hàng đó lại trở thành nơi lưu giữ hồi ức được trích xuất thường xuyên nhất.

Mà sau mỗi lần nhớ lại, Lâm Tư Huyền cũng đều đưa một đánh giá duy nhất về bản thân mình thời son rỗi – đó là mình trót dại.

Đương nhiên Lâm Tư Huyền cũng hiểu khi đó mình chỉ mới sống vỏn vẹn có mười mấy năm, nhận thức về cuộc đời, xã hội và thời thế vẫn còn rất phiến diện, khinh thường việc viết ra tưởng tượng về tương lai vì cậu luôn cho rằng những gì mình nghĩ rồi cũng sẽ trở thành hiện thực.

Thanh thiếu niên không có khái niệm về thời gian, xem nhẹ tất cả những việc có thể xảy ra trong hàng ngàn ngày.

Giờ phút này, Lâm Tư Huyền bất lực gắp một đũa rau xanh lên, lí nhí than một câu:

– How dare you.

Tí Mỡ vụn vỡ:

– Chửi trước mặt em cũng nhịn rồi nhé, nhưng mà chửi tiếng gì em hiểu được không?

Lâm Tư Huyền không biết làm sao để đối mặt với Trần Ký, chuyện này thật hiếm thấy với cậu. Tùy cơ ứng biến, nhìn gió lái thuyền là sở trường của cậu, nhưng từ sau khi bị Trần Ký vạch trần, chiếc thuyền cứ thế mà lật nhào, còn Lâm Tư Huyền thì y như một kẻ đuối nước, không thể thốt lên bất kì một âm thanh nào.

Hôm qua đi trên con đường nhựa, Trần Ký hỏi cậu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!