Sau trận mưa đầu thu, Lâm Tư Huyền chống một tay dưới cằm, nghe lớp phó văn thể mỹ giảng giải cho mình nghe về liên hoan văn nghệ kỷ niệm trường, đây là lần thứ ba nhỏ mời cậu chơi piano mở màn cho tiết mục của lớp.
Lâm Tư Huyền yên lặng nhìn nhỏ, dòm bề ngoài thì có vẻ lắng nghe rất chăm chú, nhưng thực tế thì từ ba phút trước cậu đã soạn sẵn cớ từ chối trong đầu rồi. Nhưng mà nhỏ cứ bắn cả tràng như súng liên thanh, cậu không tìm được cơ hội nào để chen ngang.
Nói thật thì người ta đã từ chối hai lần rồi mà vẫn còn rủ, chẳng có ý tứ gì.
Tuy Lâm Tư Huyền nghĩ vậy nhưng vẫn mỉm cười trông rõ là kiên nhẫn.
Cuối cùng thứ ngắt được tràng giang đại hải của nhỏ là một cái tin nhắn. Lâm Tư Huyền mở ra xem, chỉ có một chữ "Xong rồi". Trần Ký tiếc chữ như vàng, đến cả dấu ngắt câu cũng tiết kiệm.
Hồi hè Lâm Tư Huyền đã sắm một chiếc xe đạp.
Đúng vậy, một đứa từ hồi cấp hai đến giờ ngày nào cũng có xe đưa rước lại mua một chiếc xe đạp. Thậm chí chiếc xe cậu mua còn không phải mẫu mới nhất có đầy đủ các chức năng được bày ở quầy trưng dụng ngoài trời trong trung tâm thương mại, mà là một chiếc xe đạp cũ rích sắp bị đào thải ở tít một cửa hàng đồ cũ nào đó chẳng mấy ai ghé.
Lúc mua về nhà còn cất trong kho hai tháng trời không thèm ngó ngàng gì, đến một hôm cuối thu tự dưng lại lấy ra.
Đó là một chiếc xe màu trắng, thân xe cũng coi như là hoàn chỉnh, không nhìn ra nó cổ lỗ sĩ đến mức nào, nhưng thật sự thì thiếu rất nhiều linh kiện.
Chuông xe bị hỏng, nghe như một con ếch câm vì bị đầu độc, lần đầu tiên Lâm Tư Huyền nghe đã thấy sởn gai ốc nên bảo Trần Ký sửa ngay. Tối hôm sau, Trần Ký thay cho cậu một cái chuông mới.
Đương nhiên không chỉ có chuông xe bị hỏng, tay lái cũng lỏng lẻo, quẹt trầy tay Lâm Tư Huyền. Lâm Tư Huyền vừa sát trùng vừa bảo Trần Ký nghĩ cách. Chiều hôm đó, Trần Ký thay cho cậu hai cái tay cầm mới.
Sau khi sửa đi sửa lại, cuối cùng chiếc xe cũng trông ra trò một tí. Nhưng Lâm Tư Huyền được đưa rước bao năm nay, kinh nghiệm đạp xe bằng không. Đi đường bình thường thì không sao, nhưng chỉ cần lơ là một tí là đạp méo mó bẹo dạng liền, nửa tháng trời đã gặp hai tai nạn rồi.
Một lần là ở trong trường, Lâm Tư Huyền đạp xe tông trúng bồn hoa, người thì không sao nhưng xích xe thì tuột luốt. Lâm Tư Huyền gọi điện thoại cho Trần Ký, thế là Trần Ký phải dừng buổi tự học, sửa xe cho Lâm Tư Huyền hết cả tiếng đồng hồ dưới cái gió lạnh buốt đầu đông. Rõ ràng anh chỉ mặc mỗi một bộ đồng phục nhưng mồ hôi vẫn rịn ướt hai bên thái dương.
Một lần khác thì khổ sở hơn. Cuối tuần Lâm Tư Huyền ra đường chơi, không xem bản đồ mà chỉ đi lung tung, cuối cùng đạp tới một nơi hoang vu hẻo lánh. Khi cậu thấy lạnh quá muốn quay về thì xe bể bánh. Thế là Lâm Tư Huyền lại gọi cho Trần Ký, bắt Trần Ký xin nghỉ ở quán xiên nướng, mười giờ rưỡi tối đạp mười cây số đi tìm cậu.
Gặp được nhau rồi, Lâm Tư Huyền đổi xe với anh, Trần Ký đẩy chiếc xe cọc cạch đi phía sau, còn Lâm Tư Huyền thì tiếp tục thong dong đạp chiếc xe còn lại ở phía trước theo hình chữ S.
Đêm càng về khuya, đi gần hai cây số mới tìm thấy một trạm xe buýt có xe chạy khuya. Trong nửa tiếng đồng hồ đợi xe, Lâm Tư Huyền còn sai Trần Ký đi tìm tiệm tạp hóa mua cho mình ba thanh socola.
Lâm Tư Huyền vừa ăn socola vừa nhìn Trần Ký khuân hai chiếc xe lên xe buýt. Tài xế thấy Lâm Tư Huyền rụt hai tay trong tay áo vì sợ lạnh, nhấm nháp từng miếng nhỏ socola nên nảy sinh hiểu lầm:
– Muộn thế này, bệnh rồi mà vẫn cùng bạn đi sửa xe à?
Lâm Tư Huyền hùa theo bảo:
– Không sao ạ, tụi con thân nhau lắm.
Cũng may là chuyến khuya nên trên xe không có khách, Lâm Tư Huyền ngồi ở vị trí sát cửa sổ hàng thứ hai từ dưới đếm lên, Trần Ký để hai chiếc xe ở hàng cuối.
Lâm Tư Huyền ngả người ra ghế, hơi quay đầu về sau:
– Mấy giờ rồi?
Cậu nghe thấy Trần Ký trả lời:
– Một rưỡi sáng.
– Muộn thế cơ à? – Lâm Tư Huyền ngáp dài, trách anh – Cậu đẩy chậm quá, hôm nay tôi lại phải ngủ muộn.
Ai mà chứng kiến mọi chuyện thì đều sẽ cảm thấy Lâm Tư Huyền mua chiếc xe cà tàng này là để tra tấn Trần Ký.
Nhưng tiếc là không có ai.
Từ đầu hạ đến nay, Lâm Tư Huyền và Trần Ký "chung sống hòa thuận" đã được gần một học kỳ. Cán sự môn Văn cũng cảm động trước mối quan hệ của hai người. Nó từng đề xuất lấy câu chuyện "từ thù thành bạn" của hai người làm ví dụ cho bài báo tường với chủ đề "Dĩ hòa vi quý", kêu gọi các bạn noi gương.
Lâm Tư Huyền nghe xong mà cảm động, sau đó thân thiện từ chối nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!