Năm Lã Như Thanh mất, Lâm Tư Huyền có trở về Đình Thủy Tạ một lần. Căn nhà này đã được bán đi, người mua vẫn đang ở Atlanta nên cho phép để một số đồ vật chưa dọn dẹp ở lại đây một thời gian. Lần này Lâm Tư Huyền về lại để thu dọn di vật của mẹ.
Thật ra cũng không có nhiều đồ lắm, những món đáng tiền đều được đem bán kha khá rồi, chỉ còn lại một số tạp chí, sách hoặc thư từ. Hồi trẻ bà có một số vai diễn kinh điển, một số khán giả lâu năm thỉnh thoảng cũng viết thư đến nhà hát rồi nhờ nhà hát gửi cho bà. Lâm Tư Huyền còn tưởng bà sẽ không giữ chúng lại, nhưng không ngờ vẫn được cất giữ cẩn thận, giấy viết thư tuy đã ố vàng nhưng vẫn còn phẳng phiu.
Trong số đó có lẫn vào một cuốn tạp chí truyện tranh ngày xưa của Lâm Tư Huyền, cậu giở trang đầu tiên, một trang giấy nháp hiện ra trước mắt.
Trên đó có đủ thứ nội dung nhăng nhít cậu viết bừa, "Cổng phía Tây mới mở một tiệm bánh", "Muốn ăn crème brulee", "Lạnh quá đi mất", còn có một vài hình người que đang chiến đấu; ngoài ra còn có một câu được viết xiên vẹo rất nhiều lần – "Ghét Trần Ký".
Lâm Tư Huyền nhớ rất rõ mình đã viết đi viết lại những chữ này trong tâm trạng như thế nào.
Con chữ dưới ngòi bút của cậu thành thật hơn bản thân cậu rất nhiều. Đối với bản thân cậu, rất nhiều từ ngữ liên quan đến biểu đạt cảm xúc đều bị chặn lại trong miệng, ví dụ như thích, ghét, buồn, thậm chí là vui; còn những thứ cậu viết lung tung trong lớp mỗi khi tâm hồn treo ngược cành cây thì lại không bị ràng buộc quá nhiều. Mỗi lần tỉnh táo lại và nhìn thấy những chữ này, Lâm Tư Huyền luôn tiêu hủy nó ngay lập tức, không biết tại sao tờ giấy nháp này vẫn lọt lưới.
Phải, khi đó Lâm Tư Huyền ghét cay ghét đắng Trần Ký. Tuy bề ngoài cậu tỏ ra hờ hững, như thể không hề để tâm tới những gì anh đã nói.
Khi viết ra ba chữ này, Trần Ký đang đứng trên bục giảng phân tích một đoạn văn cổ. Hôm đó nhiệt độ rất thấp, Trần Ký mặc thêm một cái áo len màu đen bên ngoài đồng phục, chắc là người nhà anh tự đan, túi áo màu nâu sậm nên trông sáng màu hơn những chỗ khác. Giọng của Trần Ký cứ đều đều, y hệt như lúc anh nói câu "Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa" hôm đó vậy.
– Còn câu hỏi gì nữa không? – Cuối cùng Trần Ký hỏi.
Lâm Tư Huyền dừng bút, nhìn lên bục giảng, đúng lúc bắt gặp Trần Ký đang đưa mắt nhìn cả lớp. Hai ánh nhìn va chạm nhau một giây, đột nhiên Lâm Tư Huyền tặng cho anh một nụ cười hờ hững. Trần Ký né tránh ánh mắt, thực hiện lời mà anh đã nói, đó là "không xem Lâm Tư Huyền ra cái thá gì".
Tiết Thanh minh, Lâm Tư Huyền theo nhà ngoại lên núi tảo mộ, đương nhiên Lâm Hoằng cũng đi cùng.
Mộ của nhà họ Lã được xây dựng trên đỉnh núi. Theo truyền thống thì không nhiều mộ được xây trên đỉnh núi, tuy tầm nhìn rộng thoáng nhưng xung quanh không có vật gì che chắn, dễ trúng gió dầm mưa; nhưng ông ngoại Lâm Tư Huyền vẫn kiên quyết giữ vững truyền thống này, cho rằng sau khi chết cũng phải được ngắm non nước hữu tình, không ngại giá buốt, như vậy thì khi sang thế giới bên kia mới có thể đứng ở địa vị cao.
Đoạn đường núi cuối cùng vẫn chưa được tu sửa cho xe chạy nên tất cả mọi người phải xuống xe đi bộ. Lã Như Thanh biết rõ con đường này đất đá khắp nơi nhưng vẫn mang một đôi cao gót tám phân. Lâm Hoằng rất chu đáo dìu bà, đặt một tay bên eo bà, bám rất chặt.
Chữ trên bia mộ không còn rõ nét nữa, trên đầu có một tấm ảnh đen trắng. Ông Lã đọc một đoạn thơ cho người vợ quá cố của mình, nói vài câu ngắt quãng, đến lúc đọc tên người đã khuất thì ông hơi khựng lại một chút, phải liếc nhìn chữ trên bia mộ mới đọc được trôi chảy. Cũng không trách ông được, theo Lâm Tư Huyền biết, nửa năm sau khi vợ mất thì ông đã đổi người mới, đối tượng hiện tại là người thứ mấy cậu cũng chẳng rõ nữa.
Tuy không ai được cưới gả đàng hoàng nhưng việc nhầm lẫn tên tuổi cũng không có gì đáng trách.
– Dưới cầu thương sóng xuân xanh biếc, bóng chim nhạn xưa nay còn đâu. – Dượng của Lâm Tư Huyền nói – Bố nặng tình quá.
Biểu cảm của dượng hôm nay nặng nề lạ thường, tuy dượng ấy còn chưa bao giờ gặp mặt người nằm trong mộ kia.
– Tư Huyền, lại đây dập đầu đi. Con phải cảm ơn bà ngoại đã sinh ra mẹ con, để mẹ gả cho bố con, cho con cuộc sống và gia đình hoàn hảo như thế này.
Lâm Tư Huyền nghe mình cất giọng:
– Dạ.
Dường như cậu nghe thấy cả giọng của Trần Ký: "Hạng người đạo đức giả như cậu tôi còn ghét hơn."
Đường xuống núi cũng gập ghềnh, bánh xe cán vào bóng cây, nghiền nát hết vũng bùn này đến vũng bùn khác.
Tối đến cả nhà dùng bữa ở Tùng Văn Quán, ăn xong bọn họ đến nhà hát mà Lã Như Thanh từng làm việc, xem một vở nhạc kịch lấy ý tưởng từ một tập thơ của Ý.
Mấy năm trước không có tiết mục này, chỉ là cách đây không lâu Lã Như Thanh có mời vị lãnh đạo cũ đi ăn nên hôm nay được tặng cho vài tấm vé. Ông Lã không xem kịch phương Tây nên đã về trước.
Vở nhạc kịch này kết hợp quá nhiều yếu tố sáng tạo, họ muốn dùng kỹ thuật trình chiếu để tái hiện luyện ngục, dòng suối và thiên đường. Khoảng thời gian này Lâm Tư Huyền ngủ không được ngon, lại ngồi xe cả ngày trời, vốn dĩ đã đau đầu rồi mà giờ còn phải nhìn ánh đèn chớp tắt, càng khiến cậu hoa mắt chóng mặt. Màn một còn chưa kết thúc mà cậu đã chịu không nổi, bèn rời khỏi rạp, ra ngoài cổng mua bao thuốc lá.
Nhà hát này nằm khá xa trung tâm nên trên đường không có đông người. Buổi tối gió mạnh, chiếc bật lửa không ngăn gió mà Lâm Tư Huyền mua đại mãi mà không châm được điếu thuốc, thế là cậu lại đi vòng một đoạn đường.
Khi đốm lửa chịu bùng lên thì cậu phát hiện một quả lê lăn đến bên chân mình, ngẩng đầu lên thì thấy phía trước có hai người đang giằng co với nhau, một người phụ nữ trung niên cậu không quen biết, người còn lại là dượng của cậu.
Trong bữa cơm tối nay, dượng của cậu là người nâng ly thấp nhất, mỗi khi nước trà cạn đáy thì dượng luôn là người chủ động đứng dậy rót. Đáng lý ra dượng không cần phải xuất hiện ở nhà hát này, nhưng ông Lã không đi nên mới thừa ra một vé.
Nhưng bây giờ xem ra dượng cũng không xem hết vở kịch này. Dượng giằng co với người phụ nữ này một hồi, cuối cùng nhét giỏ trái cây vào lòng bà ấy một cách thô bạo rồi vẫy tay đuổi người ta đi.
Lâm Tư Huyền ngậm điếu thuốc, nhìn bác gái lê từng bước đi tới, sau đó đi sượt qua người cậu. Bác gái rất gầy, đi lại chậm chạp, nên Lâm Tư Huyền mới nhìn rõ được chiếc áo len màu đen quá khổ trên người bác, chỉ có túi áo màu nâu sậm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!