Mưa rơi suốt cả buổi sáng vẫn không chịu tạnh. Hồ Tiểu Lộ cầm hai chai nước chanh không nhãn hiệu, đi qua đi lại tìm người trong sảnh khách sạn. Giữa đường có một chai trượt tay rơi xuống, đập vào chân hắn, hắn đau đến độ hét toáng lên.
Cuối cùng hắn cũng tìm được mục tiêu của mình ở đằng sau chậu cây trong góc. Hắn bước nhanh tới, mục tiêu là một chàng trai trẻ tuổi hơi ốm người, mái tóc hơi dài che đi nửa khuôn mặt của người đó.
– Anh Lâm. – Hồ Tiểu Lộ gọi – Uống miếng nước đi.
Người được gọi là "anh Lâm" đang cúi người cột dây giày nên không có tay để nhận, bảo Hồ Tiểu Lộ để bên cạnh:
– Cảm ơn cậu, mưa thế này còn tới đưa nước à?
– Mấy món Hồ Năm trưa nay hơi mặn – Hồ Tiểu Lộ nói – Nên muốn uống gì đó chua chua ngọt ngọt.
– Món Hồ Nam? – Người kia không hiểu lắm nên ngẩng đầu lên, để lộ nửa con mắt giữa kẽ tóc – Miến heo hầm sao lại là món Hồ Nam?
Toi rồi. Toi rồi. Lại toi nữa rồi. Hồ Tiểu Lộ đứng ngây như trời trồng.
Hồ Tiểu Lộ, thanh niên vừa tốt nghiệp từ một trường hạng xoàng với điểm số cũng chẳng đẹp mắt lắm, lại không có sở trường gì, được cái tay chân nhanh nhẹn và chịu khó nên tìm được công việc hậu cần trong đoàn phim.
Số Hồ Tiểu Lộ cũng hên, lần đầu tiên đi làm đã vào được một đoàn khá "sộp". Trước khi vào ngành này, hắn còn ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ được gặp rất nhiều minh tinh màn bạc, nhưng đến rồi mới biết giang hồ hiểm ác ra sao, trước khi gặp được minh tinh thì chắc hắn phải đi diện kiến Diêm Vương trước.
Là người mới, những công việc nhẹ nhàng không đến lượt hắn, những công việc có quyền lên tiếng cũng không đến lượt hắn, những việc được ăn hoa hồng dĩ nhiên càng không có phần hắn. Hắn chỉ có thể bưng trà rót nước, chạy việc vặt. Thậm chí hắn còn không được hầu hạ diễn viên chính đâu, những người hắn tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có những diễn viên tép riu đất diễn ít ỏi, ví dụ như Lâm Tư Huyền trước mặt đây.
Trưa nay nam chính chủ chi, đặt đồ ăn ở nhà hàng Ngọc Lâu cách đó mấy chục cây số để đãi cả đoàn, đáng lý ra các diễn viên ai cũng được một suất, nhưng xem tình hình này thì chắc là những quản lý hoặc trợ lý của diễn viên hạng A được tặng thêm mấy suất nên đến chỗ Lâm Tư Huyền thì chẳng còn lại gì.
Lâm Tư Huyền có lẽ đã hiểu ra, cậu cười bồi rồi tiếp tục cột dây giày:
– Không sao, anh cũng không ăn được cay.
Nhưng lời giữ thể diện này chẳng giúp Hồ Tiểu Lộ thấy đỡ áy náy hơn, vì hắn dầm mưa tới tìm Lâm Tư Huyền chính là để thương lượng một chuyện khá khó mở lời.
– Anh Lâm ơi. – Nhưng có khó nói tới đâu thì vẫn phải nói – Căn phòng anh đang ở… đã xếp đồ xong hết chưa?
Bộ phim được quay ở đây mang tên "Khoảng lặng ngày tàn", là dự án quan trọng nhất trong năm nay của Truyền thông Vân Giản. Nguyên tác là cuốn tiểu thuyết trinh thám vẫn tạo ra được kỳ tích doanh thu sách giấy trong thời đại này, nên việc kêu gọi đầu tư chỉ là chuyện nhỏ. Sau khi chuyển thể, đoàn phim mời Ninh Phái vừa đoạt giải về làm đạo diễn, còn đặc biệt mời tác giả truyện gốc gia nhập đội ngũ biên kịch, tóm lại cực kỳ "sộp".
Nhưng mà có sộp mấy thì cũng chẳng ích gì, theo bối cảnh của tiểu thuyết, đoàn phim chọn địa điểm quay là một huyện nhỏ khỉ ho cò gáy, hẻo lánh đến độ bản đồ cũng không tìm được định vị. Ở đây chỉ có một khách sạn là coi được, sau khi thu xếp xong xuôi thì cho cả đoàn vào ở.
Sáng sớm nay khi trời còn chưa sáng hẳn, nam phụ tuyến ba cùng ba trợ lý của mình đã rình rang "giá lâm", kết quả là khi làm thủ tục, nhìn thấy số phòng thì hai mắt long sòng sọc, 417, chết cùng nhau (*), thế mà được à?
(*) "417" đồng âm với "chết cùng nhau"
Nam phụ tuyến ba là con nhà sao, trước giờ nói năng không kiêng nể gì, quậy một trận rùm beng ngay tại khách sạn, giám đốc sản xuất cũng phải ra mặt trấn an cả buổi trời mới thôi. Cuối cùng hắn đưa ra hai yêu cầu: một, cửa sổ phòng phải hướng đông; hai, số đuôi trong số phòng phải là sáu hoặc tám.
Hắn đến muộn, khách sạn thì chỉ có bấy nhiêu phòng đó thôi, hầu như kín chỗ hết rồi. Thật ra nội thất thì phòng nào cũng như phòng nào, nhưng có mấy ai bị yêu cầu đổi phòng mà vui vẻ cho được? Ngâm cứu danh sách hai tiếng đồng hồ, chọn ra được một người đang ở phòng đúng yêu cầu và còn không có công ty quản lý, chính là Lâm Tư Huyền. Dù sao thì đất diễn của Lâm Tư Huyền cũng chẳng có bao nhiêu ngày, thế là cấp trên phẩy tay một cái, giao nhiệm vụ đáng ghét này cho Hồ Tiểu Lộ, một người cũng dễ bị bắt nạt không kém gì Lâm Tư Huyền.
Hồ Tiểu Lộ phải làm công tác tư tưởng cả buổi sáng mới dám nói ra.
Cũng may Lâm Tư Huyền biết thông cảm hơn cả trong tưởng tượng, Hồ Tiểu Lộ ấp úng mãi mới nói hết, thế mà Lâm Tư Huyền bày tỏ không có vấn đề gì, sắc mặt hòa nhã, không có vẻ gì là không vui. Nghe nói thời gian gấp rút nên cậu lập tức về phòng thu dọn, không lâu sau đã xách vali yên lặng theo Hồ Tiểu Lộ đến phòng 417.
Suốt đoạn đường đi, tâm trạng Hồ Tiểu Lộ khó nói nên lời. Từ vui mừng khi vấn đề được giải quyết êm xuôi, cho đến nỗi xót xa đối với Lâm Tư Huyền. Hắn thấy Lâm Tư Huyền tốt gỗ tốt cả nước sơn, thế mà lại chẳng có tiếng tăm gì, lòng cồn lên sự căm phẫn gào thét "Ông trời thật bất công"…
Nhưng bao nhiêu điều muốn nói vẫn cứ tắc tị ở cổ họng, cuối cùng chỉ đành nuốt nước mắt vào trong, đứng trước cửa phòng 417 nói:
– Anh Lâm, có việc gì thì anh cứ gọi em, em tới liền.
Lâm Tư Huyền huơ tay:
– Cậu về nghỉ đi, đừng làm việc mệt quá.
Sau khi Hồ Tiểu Lộ đi khỏi, Lâm Tư Huyền xách vali vào phòng 417, một lần nữa giải phóng những món quần áo mình mới nhét vào vali ban nãy. Làm mấy chuyện này cũng tốn kha khá thời gian, lúc này Lâm Tư Huyền mới tra thẻ phòng vào ổ công tắc thẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!