Chương 8: [Bụi trần lang thang (I)] Giấc mộng còn sót lại của mùa xuân

"Khi vạn vật ngủ vùi trong mơ say, ta tìm về bình yên sau cuối.

Đất mẹ ôm ấp bóng hình ta phiêu bạt, vầng trăng khoác lên ta tấm áo voan cuối cùng.

Ta là giấc mộng mùa xuân đánh rơi, khẽ chìm vào tiếng ru đêm muộn, đợi làn gió luân hồi tiếp theo thổi tới."

Khi người bên cạnh đọc tới câu này, dường như có gió nổi lên thật. Lâm Tư Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ, những phiến lá vụn mặc gió cuốn đi, trông có phần thảm thương.

– Tao thấy viết cũng tàm tạm. – Lâu Thù Vi đánh giá.

Lâm Tư Huyền ngáp dài:

– Bài văn nào vậy?

– Không phải bài trong sách, là bản phô

-tô bài văn xuất sắc nhất khối mới phát nè, không thấy đề tên tác giả. – Lâu Thù Vi hỏi – Mày đọc không?

– Không. – Lâm Tư Huyền lắc đầu – Tao chợp mắt một lát.

– Sao ngủ hoài vậy? – Lâu Thù Vi nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu – Tối qua lang bạt ở đâu thế?

– Trong tim mày đấy.

– Nói chuyện đàng hoàng coi, Lâm Tư Huyền, tuy chúng ta là bạn, tuy nhà mày giàu có, tuy chủ nhiệm khối cũng phải nể mặt mày, nhưng mày phải nghe tao khuyên đi, đừng nên ghé tới mấy chỗ đó thường xuyên. – Lâu Thù Vi khuyên bảo hết lời, dùng cả cấu trúc song hành – Nhất là không thể ghé mà không có tao theo.

Bố của Lâu Thù Vi và Lâm Hoằng có quan hệ hợp tác lâu dài. Mấy năm nay sự nghiệp của Lâm Hoằng rất suôn sẻ, dự án cải tạo phố cổ thời gian đầu còn có người đến gây rối, nhưng sau hai năm trù tính thì cuối cùng cũng êm thấm, vụ kiện bất động sản thương mại trước đó cũng giành được phần thắng.

Nội tình có những hành động cụ thể gì thì Lâm Tư Huyền không rõ, chỉ biết dạo gần đây ngày càng có nhiều người đến thăm hỏi. Lâm Hoằng không nhận trà, không nhận đá quý, chỉ nhận mấy bức tranh chữ, hai kho chứa sắp thành tiệm cầm đồ rồi.

Cho dù không để đồ lại thì cũng sẽ để lại vài lời. Trong phòng khách từ sáng đến tối lúc nào cũng có tiếng thảo luận. Ngoài tiếng cãi cọ thì đây là âm thanh thường xuyên xuất hiện nhất ở Đình Thủy Tạ, nơi mà Lâm Tư Huyền ở.

Gió thổi bật tung cả cửa sổ, sau đó cửa dập lại một cú thật lực, tiếng va đập làm Lâm Tư Huyền choàng tỉnh.

Cánh tay tê cứng, Lâm Tư Huyền mở mắt ra, nhìn thấy màu trời đã tối xám. Nhìn ánh chiều tà mà phán đoán, có lẽ đã tan học được mười phút rồi.

Lâu Thù Vi tót đi chơi bóng nên không gọi cậu. Trong phòng học gần như không còn ai, Lâm Tư Huyền nghe thấy tiếng người quét lớp. Vì thế cậu lại khép mi, nghe tiếng gió thổi một hồi lâu.

Mãi cho đến khi trong phòng học không còn tiếng động gì nữa, Lâm Tư Huyền mới từ từ nhổm dậy, nói xin lỗi với người bạn học vừa lau bảng xong:

– Xin lỗi cậu nhé, hôm nay tôi hơi mệt nên lỡ ngủ mất, quên mất phải trực nhật cùng cậu.

Danh sách học sinh trực nhật trên bảng đã được xóa đi, cậu không nhớ nổi người đứng trước mặt họ Lưu hay họ Tôn.

Bạn học kia rất ngạc nhiên vì không ngờ Lâm Tư Huyền còn bắt chuyện với mình, nên cũng ngập ngừng đáp:

– À, không sao, tôi làm xong rồi.

Lâm Tư Huyền nhìn mặt bàn của mình, chọn một bộ sổ tay được thiết kế đẹp mắt và chưa sử dụng, theo cậu nhớ thì giá tiền của nó phải gần ba con số:

– Tặng cậu này, xem như bồi thường.

Hôm Lâm Tư Huyền nhập học, Lã Như Thanh đã đi chào hỏi trước, sau này cậu sẽ tham gia thi năng khiếu nên gia đình sẽ tập trung bổ túc vào năm cuối cùng này, vì thế cậu được miễn tiết tự học buổi tối.

Tài xế đang đợi ở cổng sau trường trung học 46, Lâm Tư Huyền lên xe xem điện thoại, thấy có tới 17 tin nhắn chưa đọc, đa phần đều là rủ cậu đi đánh bi

-a hoặc là đến quán bar. Lâm Tư Huyền chỉ lướt nhanh qua một lượt, chọn vài người để trả lời.

Lâm Tư Huyền chẳng ham gì những nơi đèn mờ, nhưng lần nào cậu cũng phải tỏ ra là mình rất tận hưởng. Lần trước ở tiệm bi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!