"Nhưng anh yêu em."
"Nhưng anh thật sự rất yêu em."
Hai câu thoại này nghe phát nhàm lỗ tai.
Khi Lâm Tư Huyền đọc nguyên tác đã nhớ mấy câu đối thoại này, lúc đó cậu còn nghĩ câu chữ ngắn gọn quá, không giống như những câu tỏ tình đầy ẩn ý để người đọc khắc ghi trong lòng, lúc này kết hợp với bối cảnh và diễn xuất thì cậu mới ngộ ra, ngôn ngữ chỉ tô điểm thêm cho tình cảnh. Trong những lúc cảm xúc mãnh liệt hòa quyện này, việc biểu đạt càng dứt khoát ngắn gọn thì càng đi vào lòng người.
Có thể thấy rõ sau khi nói chuyện cùng Trần Ký thì tình trạng của Tạ Lạc Duy đã khá hơn rất nhiều, tuy vẫn phải quay đi quay lại nhiều lần nhưng mỗi lần đều tiến bộ hơn, ánh mắt dành cho nữ chính cũng dần dần thay đổi dựa theo những gì được miêu tả trong kịch bản, mấy câu gào thét cuốn theo cảm xúc cũng không còn gượng gạo nữa.
Sau nhiều lần thất bại cuối cùng cũng đổi lại được một lần hô "Cắt" thành công. Lúc này đã qua giờ cơm từ lâu, sau khi nhận được câu trả lời đồng ý từ Ninh Phái, trợ lý của Tạ Lạc Duy vội vàng đem nước và khăn mặt tới, Tí Mỡ nằm suốt cả sáng cũng đang từ từ bò dậy.
Lâm Tư Huyền ra vẻ thản nhiên nhìn lướt xung quanh, phát hiện Trần Ký đã rời đi từ lúc nào.
Nửa tiếng trước Tô Hồng Đào tự dưng đau bụng nên về khách sạn trước, còn Phù Mãn thì vẫn chưa hết sốc vì thế giới quan sụp đổ:
– Nếu như biên kịch Trần và nam chính hẹn hò… thì có tính là quy tắc ngầm không?
Lâm Tư Huyền bật cười:
– Ai quy tắc ai mới được? Người ta bán thân là để kiếm tiền, ai trong hai người đó thiếu tiền?
Phù Mãn:
– Anh thiếu.
– Em không chơi quy tắc ngầm với anh nổi rồi. – Lâm Tư Huyền an ủi – Mời anh một bữa hoành thánh thịt heo siêu hoành tráng nhé.
– Tư Huyền, cậu tốt quá. – Phù Mãn rất cảm động – Đúng là nghèo khó ló chân tình.
Gần phim trường có một quán mì tương đối ổn, bán mấy loại mì phổ biến, vị cũng bình thường không có gì đặc biệt, nếu nó nằm ở thành phố lớn thì chắc không ai thèm ngó ngàng, nhưng mà ở đây thì nó trở thành sự lựa chọn tuyệt vời nhất rồi.
Tiếc là hai người vẫn chưa xuất phát đi tận hưởng bữa tiệc trưa ngày lễ tình nhân này thì kế hoạch đã phá sản. Điện thoại Lâm Tư Huyền đổ hồi, màn hình hiển thị một dãy số mà cậu vẫn chưa lưu vào danh bạ.
Lâm Tư Huyền biết người gọi là ai, vì thế chần chừ mãi không chịu ấn nghe, đợi đến khi cuộc gọi sắp ngắt kết nối thì cậu mới đưa điện thoại kề bên tai:
– A lô?
Lời Trần Ký nói còn cụt lủn hơn cả văn anh viết:
– Ra bãi đỗ xe, chiếc Phaeton nằm bên trái ngoài cùng.
Trần Ký muốn có số của Lâm Tư Huyền thì dễ ợt, hai lần trước bảo Lâm Tư Huyền lái xe cho mình, anh cũng gọi thẳng vào số của cậu. Thời gian chờ toàn là mười giây trở lên, nhưng thời gian cuộc gọi thì không bao giờ quá ba giây.
Lâm Tư Huyền rất muốn đề nghị anh gửi tin nhắn cho rồi, cũng đạt được hiệu quả y hệt, vì dù sao cậu cũng không có quyền khước từ.
Không hổ là Trần Ký. Lễ tình nhân đến phim trường thăm đối tượng mập mờ, còn bắt Lâm Tư Huyền chở mình về. Trước khi lên xe, Lâm Tư Huyền thậm chí còn nghĩ xem liệu trên xe có còn một người nữa không, nhưng nghĩ lại thì nam chính đâu có nhàn rỗi như cậu với Phù Mãn, quay phim xong thì còn phỏng vấn với cảnh bên lề nữa, buổi chiều không thể nào có thời gian đi chơi lễ.
Không chừng tối nay Trần Ký còn gọi cậu nữa. Lâm Tư Huyền nhớ lại lúc mình làm diễn viên quần chúng, cũng từng đóng vai tài xế trong một bộ phim thần tượng sếp tổng ngang ngược. Vào lễ tình nhân, sếp tổng và nữ chính ngồi ghế sau chàng chàng thiếp thiếp, bất ngờ bị chiếc xe việt dã của gia đình kẻ thù tông phải. Sếp tổng trườn về phía nữ chính như một con giun đất nhưng mặt mày thì vẫn lạnh lùng và tuấn tú, khiến nữ chính dù lửa lan tới người rồi nhưng vẫn quên đau mà lao tới hôn sếp tổng thật nồng nàn, hôn một phát hết nửa bài hát, còn Lâm Tư Huyền thì thản nhiên nằm một bên làm vật hy sinh duy nhất trong vụ tai nạn này.
Cậu nhớ khi đó quay lâu lắm, Lâm Tư Huyền duy trì tư thế kỳ cục suốt một thời gian dài, chân tê rần, đạo diễn hô "Cắt" rồi mà cậu vẫn không tài nào đá được tấm sắt đang đè trên bắp chân mình ra, bàn chân phải dậm mạnh mấy cái vào không khí mà vô ích…
– Chưa kéo phanh tay đã đạp ga à? – Một câu nói đập tan tình yêu lãng mạn.
Lâm Tư Huyền hoàn hồn, phát hiện mình đã yên vị trên ghế lái, Trần Ký ngồi bên cạnh nghiêng mắt nhìn sang, chất vấn hành động của cậu.
– Xin lỗi. – Lâm Tư Huyền điều chỉnh lại tâm trạng của mình ngay lập tức – Mới nãy tôi đang nghĩ tới chuyện khác.
"Ngày xưa như thước phim tua ngược, chồng chéo đan xen hồi ức này; hòa nhạc phát lại lòng xao xuyến, lửa tình chưa cháy hẵng còn vương."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!