Lâm Tư Huyền chưa bao giờ thấy đậu xe bên lề đường lại khó khăn như vậy, thậm chí cậu còn đánh lái ngược hai lần.
Đợi đến khi xe dừng hẳn ở một vị trí thích hợp, cậu mới chậm rãi lên tiếng:
– Chắc là người bạn đó tính nết ẩm ương, còn cậu ta đã nói gì thì tôi cũng không đoán được.
Cậu không quay sang nhìn biểu cảm của Trần Ký.
Phù Mãn ngồi phía sau thì vô cùng tò mò, không thèm khách sáo mà vặn hỏi Trần Ký:
– Vậy cậu ta đã nói gì?
Nhưng có vẻ Trần Ký không định trả lời:
– Lần sau có rảnh thì chúng ta nói chuyện tiếp.
Vừa dứt lời, anh cầm cây dù của mình rồi mở cửa bước xuống xe.
Để lại Phù Mãn trợn tròn hai mắt:
– Trời, tiểu thuyết gia trinh thám làm chuyện gì cũng thích gây hồi hộp vậy hả?
Lúc đó mình đã nói gì nhỉ? Lâm Tư Huyền quên thật rồi. Lúc đó những lời cậu nói với Trần Ký hoàn toàn tùy thuộc tâm trạng, vào tai người khác chắc nghe rất ngang ngược và trái khoáy, đa phần nghe xong quên ngay, trở thành những cặn ký ức không mấy quan trọng, nếu muốn tập trung lùng sục một mảnh vụn nào đó thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Không ngờ Trần Ký lại luôn canh cánh trong lòng.
Trời mưa suốt cả đêm, tầm nhìn bên ngoài cửa sổ ngày càng mờ nhòe, Lâm Tư Huyền móc ra bao thuốc lá, phát hiện còn nhõi một điếu cuối cùng.
Trần Ký ghét mình, Trần Ký vẫn còn chĩa mũi dùi vào mình, đây là hai chuyện không có gì để bàn cãi. Giữa làn khói thuốc, Lâm Tư Huyền nghĩ, chuyện đến nước này thì đành tương kế tựu kế thôi, chỉ cần mình nhất quyết không thừa nhận, cầm cự qua khoảng thời gian này là xong xuôi rồi. Nghĩ thì lúc nào chả đẹp, tiếc là Lâm Tư Huyền hẵng còn đánh giá thấp tính thù dai của Trần Ký.
Hôm sau, Lâm Tư Huyền không có lịch quay, vừa ăn trưa xong thì nhận được điện thoại WeChat của giám đốc Lý:
– Tiểu Lâm, hôm qua cậu chở biên kịch Trần về khách sạn đã nói với cậu ấy những gì thế?
– Không có gì đặc biệt cả. – Lâm Tư Huyền nói – Chỉ mấy câu thông thường thôi.
– Vậy à? Biên kịch Trần bảo cậu nói chuyện rất hợp – Giọng giám đốc Lý nghe rất thoải mái – Đừng ngại, biên kịch Trần kể hết cho chúng tôi rồi, bảo ngày xưa hai người là bạn thân thiết, nên cậu quên cậu ấy làm cậu ấy buồn lắm, bây giờ cuộc đời hữu hạn, đừng so đo tính toán quá, gặp lại nhau âu cũng là cái duyên.
Lâm Tư Huyền sững sờ:
– Anh ấy nói vậy thật à?
– Ừ, hồi trưa ăn cơm chính miệng cậu ấy nói thế, còn bảo cậu lái xe rất giỏi. Sau này hôm nào cậu không có lịch quay, cậu ấy muốn đi đâu thì để cậu chở, hai người có cơ hội trò chuyện thêm.
Bây giờ Lâm Tư Huyền đã hiểu tại sao Trần Ký lại nói như vậy rồi. Nhất thời cậu không biết lấy gì để đáp lại.
Giám đốc Lý hiểu lầm:
– Tôi biết làm tài xế nghe hơi mất mặt, nhưng cậu cũng đừng tủi thân, sau khi biên kịch Trần đoạt giải thì toàn gặp được đạo diễn kỳ cựu thôi. Cậu cũng biết đấy, cái ngành này ngoài tiền ra thì cần phải có quyền phát ngôn. Sau này hai người thân hơn thì con đường tương lai của cậu êm đẹp rồi.
Lâm Tư Huyền hỏi:
– Con đường nào thế? Đường cao tốc ra sân bay hay đường bờ sông? Nếu chạy xe công nghệ thì thường đi hai con đường này nhất đấy.
– Tiểu Lâm, coi cậu kìa.
– Tôi đùa thôi. – Lâm Tư Huyền nói – Chú yên tâm, các chú bảo gì tôi làm nấy.
Vì yêu cầu công việc nên Lâm Tư Huyền đã đọc rất nhiều kịch bản trả thù, được xếp vào loại truyện "vả mặt". Khán giả thích đặt mình vào vị trí của người trả thù, nhìn những kẻ từng coi thường mình hối hận cùng cực, khóc lóc thảm thiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!