Chương 57: Tự phụ

Tối nay người trợ lý thực tập có hơi hoang mang. Từ khi vào làm tới nay, cậu từ một đứa nhát gan, vụng về, rồi từ từ trở nên quen thuộc công việc này. Mấy ngày nay cậu cũng ít khi mắc lỗi, thậm chí còn tổng kết ra được một số điều tâm đắc trong công việc.

Đặc biệt là ở trước mặt Trần Ký, cậu cũng trở nên thành thạo hơn. Tuy sếp của mình không được thân thiện hòa đồng cho lắm nhưng thực tế thì lại là một người cực kỳ đáng tin cậy và cũng không đưa ra những yêu cầu khù khoằm. Anh chưa bao giờ đến muộn, cũng chẳng mắng chửi ai, cả những chuyện kiểu như "mua cho tôi tờ báo năm 1996" giống trong tiểu thuyết mà cậu từng tưởng tượng cũng không hề xảy ra.

Nhưng tối nay là một ngoại lệ. Trần Ký nói với phóng viên là sẽ bắt đầu phỏng vấn sau mười phút nữa, nhưng thực tế thì đã gần nửa tiếng rồi. Nhắn tin cho Trần Ký cũng chưa nhận được hồi âm, trợ lý thực tập đành phải liên tục mỉm cười với phóng viên để xua tan bầu không khí bối rối. Cũng may phóng viên rất kiên nhẫn, ngồi nãy giờ vẫn không hối thúc lần nào.

Khi trợ lý chuẩn bị đi gõ cửa thì Trần Ký mới trở ra. Nhưng trước khi buổi phỏng vấn bắt đầu, anh lại đưa ra ba yêu cầu quái lạ:

– Tìm băng keo quấn kín lại chiếc hộp này, đổi vé máy bay tối ngày mốt sang chuyến sớm nhất, máy bay hay tàu cao tốc gì cũng được, hãy tìm phương tiện giao thông sớm nhất, hủy bỏ toàn bộ lịch trình sáng mai.

Trợ lý chưa kịp tiếp thu cùng lúc ba mệnh lệnh nên hơi luống cuống, nhưng vẫn nghe lời đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới tòa nhà mua băng keo, sau đó tức tốc tìm chuyến bay. Bây giờ đã hơn mười giờ rưỡi, chuyến sớm nhất cũng chỉ có sáu giờ sáng mai. Cuối cùng cậu soạn tin nhắn gửi cho đối tác, nói biên kịch Trần có việc đột xuất, cuối tin còn nhắn thêm biểu cảm chắp tay để bày tỏ sự áy náy.

Chỉ mấy việc này thôi mà đã tốn gần bốn mươi phút, khi quay về thì buổi phỏng vấn đã tới phần kết.

Trông Trần Ký vẫn như bình thường không có thay đổi gì, nhưng trợ lý thực tập vẫn tinh mắt phát hiện ra những khớp ngón tay đang đan gài của anh siết khá mạnh. Trần Ký mà cũng căng thẳng khi phỏng vấn ư?

– … Câu đầu tiên trong "Vụ mưu sát lúc hoàng hôn" là "Đã từng có vô số khoảnh khắc tôi ngạo mạn và tự phụ", có độc giả cho rằng tính cách của Vu Sơn không được xem là tự phụ, xin hỏi anh giải thích điều này như thế nào?

Câu hỏi của phóng viên khiến cậu trợ lý sững người, cậu toát mồ hôi lạnh. Câu hỏi này đã bị xóa trong phần đại cương khi phản hồi rồi mà, rõ ràng là cô phóng viên không thực hiện đúng theo đại cương.

Trong lúc cậu đang do dự không biết có nên ngắt ngang hay không thì đột nhiên nghe thấy Trần Ký trả lời:

– Mỗi người sẽ có định nghĩa khác nhau về tự phụ.

Trong thời gian trợ lý sững sờ thì người phóng viên cũng hơi phấn khích vì Trần Ký chịu hợp tác trả lời, ngay sau đó hỏi câu thứ hai:

– "Vụ mưu sát lúc hoàng hôn" đã có một thời gian dài ngừng đăng chương mới, vì sao thế?

– Không có lý do gì đặc biệt. – Quả nhiên Trần Ký cũng trả lời câu thứ hai – Lúc đó không có cảm hứng nên không viết được.

Anh trả lời rất ngắn gọn, người phóng viên chỉ gõ đơn giản vài chữ trên laptop, sau đó hỏi câu cuối cùng:

– Có một vấn đề được độc giả thảo luận rất hăng say, chúng ta đều biết rất nhiều tiểu thuyết trinh thám lấy tư liệu từ chuyện có thật, và những cuốn tiểu thuyết ví dụ như "Tình nhân" cũng bắt nguồn từ trải nghiệm của bản thân tác giả, các độc giả rất tò mò về ba người yêu hoàn toàn khác nhau của Vu Sơn trong truyện liệu có phải cũng lấy cảm hứng từ trải nghiệm tình cảm chân thật của anh ở các giai đoạn khác nhau không?

Đặc biệt là lựa chọn cuối cùng – Kha Nhiên, có phải thể hiện quan niệm về tình yêu của bản thân anh không?

Lần này Trần Ký trầm ngâm rất lâu, lâu đến mức trợ lý nghĩ rằng có lẽ câu hỏi này hơi quá giới hạn, anh mới chậm rãi trả lời:

– Không phải trải nghiệm.

Cô phóng viên chưa hiểu lắm:

– Xin lỗi, ý anh là…

– Không phải trải nghiệm. – Trần Ký nói – Cũng không phải quan niệm tình yêu, đó chỉ là ảo tưởng của tôi về một người mà thôi.

Sau khi lên xe, trợ lý vẫn còn suy nghĩ về câu nói đó. Mãi cho đến khi Trần Ký mở miệng hỏi cậu "Đồ đâu" thì cậu mới hoàn hồn, lập tức đưa cho anh một túi giấy:

– Em đã gói kĩ lại rồi, cũng không nhìn trộm đâu. Vé máy bay em cũng đã đổi sang sáu rưỡi sáng mai, là chuyến sớm nhất.

Trần Ký nhận lấy, nói ngắn gọn một tiếng cảm ơn.

– Nhưng anh chắc muốn đi sớm như vậy chứ? Có chuyến tám, chín giờ nữa. – Trợ lý không chắc lắm nên nói – Nếu đi lúc sáu rưỡi thì anh về chỉ nghỉ ngơi được hai, ba tiếng thôi.

Trợ lý biết bình thường Trần Ký đã quyết định thì sẽ không thay đổi, nhưng ít nhất cũng sẽ đáp một câu "Không sao". Còn hôm nay anh lại chẳng nói gì, chỉ phóng mắt ra ngoài cửa sổ xe, khiến biểu cảm của anh trở nên khó đoán.

Gần đến nơi, trợ lý lại hỏi sáng mai Trần Ký có cần xe đưa ra sân bay không, Trần Ký nói không cần.

Suy cho cùng thì cậu trợ lý chỉ mới hơn hai mươi tuổi đầu, là thanh niên thích tò mò khám phá, cho nên ở lần rẽ cuối cùng, cậu vẫn không cầm lòng được mà thăm dò Trần Ký:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!