Hôm nay nhiệt độ rất cao, Lâm Tư Huyền cầm một cây quạt điện nhỏ ngồi trên ghế, vừa hạ nhiệt vừa nhìn đàn kiến dọn nhà.
– Anh Lâm, anh Lâm… – Đằng sau có người gọi tên cậu, Lâm Tư Huyền quay đầu lại thì nhìn thấy hai người tóc húi cua chạy về phía cậu. Người đi đầu là trợ lý tạm thời tên Tuấn Kiệt mà đoàn phim "Duyên tới chỉ mình em" phân cho cậu, người đi phía sau là Hồ Tiểu Lộ vì phơi nắng mà đen sạm đi như thể đổi cả chủng tộc.
Hồ Tiểu Lộ phiên bản "nạn dân" xách một cái túi đẹp đẽ, kinh ngạc nhìn cậu:
– Anh Lâm, sao anh ở đây?
– Hỏi gì kì. – Lâm Tư Huyền phì cười trước câu hỏi của cậu ta – Đương nhiên là đi đóng phim rồi, chứ chẳng lẽ đi xông hơi.
– Tôi đã bảo là anh ấy rồi mà. – Tuấn Kiệt đắc ý – Cái tên này đâu có phổ biến, có như tên tôi đâu.
Lần này đến lượt Lâm Tư Huyền hỏi Hồ Tiểu Lộ:
– Cậu cũng làm việc gần đây à?
Hồ Tiểu Lộ gật đầu:
– Anh Mãn giới thiệu em vào đoàn phim của ảnh.
Từ khi nghe nói phim mới của Lâm Tư Huyền cũng được quay ở phim trường lớn, rất gần chỗ quay của mình là Phù Mãn hào hứng dữ lắm. Tuy đến gần cuối tháng Phù Mãn mới có cảnh quay nhưng vẫn muốn tới sớm chơi với Lâm Tư Huyền. Nhưng sau khi biết trong một tuần tới nhiệt độ ở phim trường lớn hôm nào cũng trên 36 độ, hơn nữa còn nhìn thấy màu da hiện tại của Hồ Tiểu Lộ, thì ống nước nhà Phù Mãn bị hỏng đột ngột, sửa chữa tốn nhiều thời gian, có khi phải sửa đến khi trận mưa tiếp theo diễn ra. (*)
(*) sợ cách dịch của mình chưa đủ dễ hiểu, nên mình giải thích thêm, chỗ này ý là Phù Mãn khi biết ở phim trường nóng quá thì lấy cớ là ống nước bị hỏng để khỏi đến sớm á.
– Lần này em được giao trọng trách nặng nề, phụ trách việc ăn uống của cả đoàn, em còn mang một phần bánh ngọt cho anh đây. – Hồ Tiểu Lộ nhấn mạnh, sau một thời gian rèn luyện, EQ của Hồ Tiểu Lộ đã tăng cao, còn tiện thể khen – Anh Lâm, lần này màu tóc của anh đẹp phết đấy.
Xưa giờ vai nam phụ si tình toàn là dân nhà giàu, vì để phù hợp với hình tượng nhân vật, Lâm Tư Huyền không cắt ngắn tóc quá nhiều, nhuộm sang màu nâu sáng và uốn xoăn nhẹ, nhưng đây đã là tạo hình đẹp nhất trong số những vai cậu từng đóng rồi.
Từ khi "Duyên tới chỉ mình em" bấm máy tới nay đã được một tuần, lúc này Lâm Tư Huyền mới ngộ ra, vai nam phụ này tuy không có vị trí cao trong bảng danh sách nhân vật nhưng lời thoại lại nhiều hơn cậu tưởng, dù đa số toàn là những câu sến như con hến. Thợ trang điểm trong đoàn phim mới rất thích nhân vật này, hay gọi trêu là "bé mít ướt". Lâm Tư Huyền ngoài mặt thì hùa theo đùa nhưng tối nào tập thoại trong phòng khách sạn cũng nổi hết da gà da vịt.
Tối nay cậu phải tập một đoạn cực kỳ lố lăng, Lâm Tư Huyền vừa đọc vừa cảm thán tiếng Trung thật diệu kỳ, rõ ràng sau khi tách ra thì chữ nào cũng rất bình thường, nhưng ghép chúng lại với nhau thì tự động sản sinh ra sức công phá vô cùng hiểm độc, khiến Lâm Tư Huyền thắc mắc không biết tổn thương tâm lý có tính là tai nạn lao động không.
Trần Ký gọi video đến đúng vào thời khắc này. Lâm Tư Huyền không muốn gánh chịu tổn thương này một mình nên sau khi nghe máy đã đọc diễn cảm:
– Anh không nhìn thấy trái tim chênh chao của em sao? Không nhìn thấy ánh mắt em luôn dõi theo anh sao? Chắc chắn anh không nhìn thấy, không thì anh đã chẳng thờ ơ vô cảm như vậy.
Trần Ký vẫn hết sức bình tĩnh:
– Em để điện thoại nghiêng rồi, anh không nhìn thấy thật.
Y như vừa diễn đã đời thì phát hiện ra chưa mở máy quay vậy. Lâm Tư Huyền thấy hụt hẫng nên phê bình anh:
– Sao anh gọi cho em lúc này? Em đang tập thoại.
– Lâm Tư Huyền. – Trần Ký gọi tên cậu – Hôm qua chính em bảo sau này nếu không có cảnh quay đêm thì chín giờ tối mỗi ngày phải gọi cho em mà.
Lâm Tư Huyền khựng lại, nhớ ra hình như có chuyện này thật, mà cậu cũng quên thật. Nhưng cậu tuyệt đối không thể nhận mình sai:
– Em kiểm tra xem anh có nhớ không thôi. Cũng tạm được, gần ba mươi tuổi rồi mà trí nhớ của anh vẫn còn tốt lắm.
Vì để khen thưởng Trần Ký vượt qua bài kiểm tra, tối đó hai người trò chuyện đến tận nửa đêm. Đương nhiên, nếu Trần Ký không vượt qua bài kiểm tra thì hình phạt Trần Ký nhận được cũng y như vậy.
Hai người chỉ trò chuyện khoảng nửa tiếng đầu, Lâm Tư Huyền kể Trần Ký nghe mình gặp được Hồ Tiểu Lộ ở phim trường, tuy trước giờ anh vẫn luôn cho rằng cậu nhân viên này tên Lộ Tiểu Hồ. Khoảng thời gian còn lại thì ai làm việc người nấy, gần đây Trần Ký đang sửa lại một tập truyện ngắn chưa từng xuất bản trước đây. Lâm Tư Huyền rất thích nghe âm thanh anh gõ bàn phím, với nền tạp âm trắng này, không hiểu sao cậu lại vào giấc rất nhanh, ngủ cũng rất sâu.
Dạo gần đây Trần Ký hơi bận, Lâm Tư Huyền cũng không mong Trần Ký đến thăm mình, dù sao thì trong đoàn cũng sẽ có người biết thân phận của anh, Lâm Tư Huyền không thích được quan tâm đặc biệt vì lý do này. Một nguyên nhân khác là Lâm Tư Huyền không muốn Trần Ký quá mệt.
Trước đây Phù Mãn từng hỏi Lâm Tư Huyền khi yêu sẽ như thế nào, cậu trả lời là mình không tưởng tượng ra được. Mà khi chuyện này thật sự xảy ra, Lâm Tư Huyền mới phát hiện bản chất sự việc cũng không khác biệt gì lắm.
Cậu vẫn sẽ nhớ tới Trần Ký ở bất kỳ địa điểm nào, trong bất kỳ tình huống nào, khi ngửi thấy mùi mực nước, hay khi nghe thấy tiếng pháo hoa bắn lên trời cao. Điểm khác biệt duy nhất là ngày xưa cậu nhớ tới anh xong thì sẽ lưu giữ mớ cảm xúc ấy vào đáy lòng, còn bây giờ thì cậu sẽ tưởng tượng vời vợi hơn nữa, nghĩ xem khi nào sẽ cùng Trần Ký ngắm pháo hoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!