Đời người cốt ở tự vấn lòng mình.
Lâm Tư Huyền am hiểu đạo lý này sâu sắc nên đã bắt đầu kiểm điểm lại bản thân. Nếu gặp Trần Ký là hậu quả của việc làm rơi bùa cầu duyên, vậy giẫm lên chân Trần Ký, uống cà phê của Trần Ký, vô tình ngồi lên chiếc xe đang chở Trần Ký, chỉ có thể quy cho việc bình thường bản thân đã đắc tội Bồ Tát nhiều đến nhường nào, đi ngang qua ngôi chùa nào cũng không thèm vào vái.
Nếu người ngồi trên ghế lái của chiếc Phaeton này là người khác thì dù có chuyện gì ngoài ý muốn, Trần Ký có tay có chân, tự anh ta cũng lái được; nhưng ấy thế mà người lái lại là giám đốc Lý, một người cực kỳ kỹ tính, xưa nay làm việc gì cũng lo liệu chu toàn, đến cả hạng người như Bành Kiêu mà ông ấy cũng chiều được, nên tuyệt đối không để khách quý như biên kịch Trần tự mình lái xe.
Hay là tải cái mõ online về gõ thử nhỉ? Lâm Tư Huyền vừa đánh xi nhan vừa nghĩ như vậy.
Trời mưa lái xe khá phiền. Cần gạt nước lắc qua lắc lại liên tục mà tầm nhìn vẫn mờ mờ ảo ảo. Nhất là đi trên con đường lầy lội này, muốn nhấn chân ga mạnh một tí cũng cần can đảm nữa.
Nhưng bây giờ điều khiến Lâm Tư Huyền để ý không phải là con đường trước mặt.
Trên chiếc Phaeton này không có sáp thơm cho xe, Lâm Tư Huyền cứ cảm thấy như mình ngửi được mùi hương của Trần Ký vậy. Xưa nay cậu chưa bao giờ khái quát xem đây là mùi gì, giống như mùi nước tẩy rửa và sữa tắm hòa lẫn với một mùi thảo mộc nào đó, lúc trước cậu từng cho rằng đó là mùi thuốc bắc trong nhà Trần Ký, bây giờ xem ra không phải.
Lâm Tư Huyền hạ cửa kính bên mình xuống một nửa, để mùi bùn đất bên ngoài lọt vào át đi chúng, nhưng bị Trần Ký phản bác:
– Đóng lại.
– Mở cho thoáng. – Lâm Tư Huyền nói.
Tay trái của Trần Ký ấn hai cái lên bảng điều khiển, ý là mở điều hòa bên trong xe:
– Trời mưa, phía trước còn có hai công trường, cậu muốn mở cho thoáng thật không?
Lâm Tư Huyền tự biết mình nói không lại, bất đắc dĩ phải đóng cửa sổ lại.
Đường về khách sạn chỉ có mấy cây số, nhưng đường đi tắc quá, mười mấy phút trước chỉ đi được chưa tới 500 mét.
Trên xe không có nhạc nhẽo hay đài đóm gì, chẳng biết lúc nãy giám đốc Lý và Trần Ký nói những gì với nhau nữa. Lúc này trong xe im lặng như tờ, chỉ có tiếng mưa rào rạt vang vọng qua cửa sổ.
Lâm Tư Huyền không nghĩ giờ là thời điểm thích hợp để nghe tiếng mưa bay, nên tìm chuyện để nói:
– Sao hôm nay anh lại tới phim trường?
– Ninh Phái có chuyện tìm tôi bàn bạc.
– Anh với đạo diễn thân thiết quá nhỉ, biết nhau từ trước à?
Trần Ký không đáp.
Lâm Tư Huyền liếc thử thì thấy anh không hề ngủ, chỉ im lặng dõi mắt về phía trước.
Lâm Tư Huyền cũng thử gia nhập vào bầu không khí tĩnh lặng đó. Ba giây sau, cậu chịu không nổi:
– Không ngờ trời mưa đường tắc thế này, biết thế lúc nãy đã đi đường vòng.
Lần này Trần Ký trả lời:
– Cổng Nam sụp tường, không đi vòng được đâu.
Lâm Tư Huyền "Ồ" một tiếng:
– Cơ sở hạ tầng ở đây kém thật.
Câu sau tuôn ra cực kỳ ăn khớp:
– Anh ăn cơm chưa?
– Lâm Tư Huyền. – Cuối cùng Trần Ký cũng ngắt lời cậu – Đừng cố tìm chuyện để nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!