Có lẽ cậu từng ngủ với Trần Ký. Không phải ở Tích Quan, mà là trước đó nữa. Sự thật này khiến tâm trí Lâm Tư Huyền rơi vào trạng thái chấn động.
Mà hiển nhiên, thứ nan giải lúc này không chỉ có đầu óc cậu. Tay Trần Ký miết từ môi dưới ra đến khóe miệng cậu. Cơn đau từ sự mạnh bạo ấy khiến Lâm Tư Huyền không thể không bứt mình khỏi dòng suy nghĩ mà trở về thực tại.
Sau khi hoàn hồn, Lâm Tư Huyền đẩy tay Trần Ký ra, chống người đứng dậy. Vì Trần Ký đang là người bệnh nên lần này cậu thoát khá dễ dàng.
– Tôi chỉ vào đưa cháo thôi. – Lâm Tư Huyền nói – Tiện thể xem thử anh còn thở không.
Trần Ký liếc mắt sang chỗ khác:
– Tôi không ăn trong phòng ngủ.
Lâm Tư Huyền xoa vai mình, tìm một vài lời để ổn định sự hoảng loạn này:
– Sao lúc nào anh cũng mạnh tay vậy? Viết tiểu thuyết nhiều quá nên cũng có khuynh hướng bạo lực luôn à?
– Cũng có thể. – Trần Ký không phủ nhận – Nên cậu mau đi đi trước khi tôi gây án.
Rời khỏi khu dân cư nhà Trần Ký, Lâm Tư Huyền về lại trạm tàu điện ngầm, về lại nhà trọ của mình, về lại cuộc sống của mình. Trong quá trình nhìn có vẻ có quy luật này, dòng suy nghĩ của Lâm Tư Huyền ngày càng rối ren.
Đối với đêm hoang đường ở Tích Quan, đối với lý do mà Trần Ký đưa ra lời đề nghị kia, kết quả mà Lâm Tư Huyền từng phân tích là sự trả thù và giễu cợt mà anh giáng lên mình. Còn bây giờ, khi biết trước đó còn có một trận giao hoan hoang đường không rõ thời gian và địa điểm nữa, Lâm Tư Huyền thật sự không phân tích ra được nguyên nhân phát sinh.
Ba ngày sau, Lâm Tư Huyền đặt dấu chấm hết cho suy đoán của mình. Vì cậu còn phải ứng phó với một chuyện phiền phức hơn – chuyển nhà.
Căn nhà mà cậu đang thuê tuy nằm xa trung tâm nhưng giá ngày càng leo thang, vì nó nằm gần một trường trung học, bây giờ nó đã lên đến cái ngưỡng mà cậu không thể chi trả nổi nữa. Lâm Tư Huyền đành phải cân nhắc việc đổi sang một chỗ khác, cân nhắc đến tình hình kinh tế hiện giờ của mình, cậu quyết định tìm một căn thuê chung có giá cả phải chăng.
Tham khảo rất lâu, Lâm Tư Huyền mới tìm được một căn nằm trong phạm vi ngân sách của cậu. Xem quảng cáo cho thuê phòng xong, Lâm Tư Huyền đã hiểu vì sao giá rẻ như vậy mà lại ít người thuê. Khu dân cư này còn khá mới nhưng cách trạm xe buýt gần nhất tận một cây số, không tiện cho dân văn phòng; khách thuê chung lại là nam nên giảm bớt phạm vi khách cân nhắc thuê.
Quan trọng nhất là chủ nhà này có vẻ khá hời hợt, bài quảng cáo có mỗi 50 từ mà sai hết năm từ, phòng thì không hề được dọn dẹp trước khi chụp ảnh, nhìn trong ảnh thấy đồ đoàn đặt để lung tung, thậm chí trong góc còn có người đang hút thuốc nữa. Nói chung, nó chỉ phù hợp với những người nghèo kiết xác và sống cũng cẩu thả như Lâm Tư Huyền.
Không có môi giới, chủ phòng trực tiếp cho thuê. Lâm Tư Huyền gọi điện thoại cho họ thì quả nhiên chủ nhà không hề đáng tin chút nào, gọi tới lần thứ ba mới bắt máy. Lâm Tư Huyền nghe thấy một giọng nữ điệu đà:
– A lô? Anh tìm ai?
Lâm Tư Huyền không ngờ mình sẽ gặp lại Lâu Thù Vi với thân phận chủ nhà và khách thuê. Nói thật thì cậu hoàn toàn không ngờ mình sẽ gặp lại Lâu Thù Vi. Năm nay cậu có KPI gặp lại bạn cũ hay sao ấy, đầu tiên là Tô Hồng Đào, bây giờ là Lâu Thù Vi.
Lâu Thù Vi mập hơn hồi cấp ba một chút, cũng may trông khuôn mặt không quá già, chả khác gì hồi cấp ba.
Nhưng thứ tồn tại lâu hơn cả vẻ bề ngoài chính là lớp vỏ não trơn nhẵn của nó. Nó ngây người như con cá gỗ, nhìn chằm chặp Lâm Tư Huyền. Đúng lúc cậu đang vắt óc suy nghĩ xem nên nói gì cho tình hình bớt lúng túng thì Lâu Thù Vi đã thốt lên:
– Ôi, bạn tôi, mày nghèo đến mức phải đi thuê nhà luôn hả?
… Đúng là lâu quá không gặp. Hơi thở ngu ngốc này sao mà mới lạ ghê. Lâm Tư Huyền đáp rất tự nhiên:
– Phải, không ngờ là người quen, mày cũng nên giảm giá cho tao chứ nhỉ?
– Tao không ngờ là mày luôn đấy. – Lâu Thù Vi gãi đầu – Giảm chứ, à không, hay mày cứ vào ở đi, tao không lấy tiền đâu. Nhưng cơ sở vật chất ở đây hơi kém, mày muốn ở thật chứ? Lúc trước mày ở khách sạn còn kén chọn bỏ xừ.
– Lâu Thù Vi, bao nhiêu năm rồi mà mày vẫn không thay đổi, tốt quá. – Lâm Tư Huyền miệng thì cười nhưng trong lòng cay đắng – Hai chúng ta vào chủ đề chính đi, đừng nói chuyện ngày xưa nữa.
Căn nhà này là của bạn gái Lâu Thù Vi, cô học tiến sĩ ở nước ngoài mãi không về, nhờ Lâu Thù Vi cho thuê giúp.
Ngoài mặt Lâm Tư Huyền tỉnh bơ nhưng trong lòng thì ngầm nghi ngờ cuộc đời này, đến cả người như Lâu Thù Vi mà cũng tìm được bạn gái học tiến sĩ cơ đấy. Nhưng lần này cậu kiểm soát biểu cảm nghi ngờ của mình không được tốt cho lắm, đến cả Lâu Thù Vi cũng nhìn ra, bèn giải thích rằng mối tình của nó bắt nguồn từ một tai nạn ngoài ý muốn trong lúc say rượu.
Hai người vốn không phải gu của nhau, nhưng sau khi xảy ra quan hệ thì thấy cần phải chịu trách nhiệm, vậy nên mới thử tiếp xúc.
– Thế cũng tốt. – Lâm Tư Huyền nói – Coi như mày đã hoàn thành được một tâm nguyện rồi.
Lâm Tư Huyền cương quyết muốn trả tiền phòng cho Lâu Thù Vi, nó không lay chuyển được nên cuối cùng lấy lý do là chỗ này xa trung tâm để giảm cho cậu 10%.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!