Trong những giấc mơ mà Lâm Tư Huyền không thể nào ngăn trở được thời dĩ vãng, ngoài những phân đoạn ái ân cùng Trần Ký xuất phát từ bản năng nhục dục thì cũng có lúc cậu gặp được một vài cảnh tượng ấm áp thoát ly khỏi hiện thực. Dù sao thì giấc mơ cũng là sự phóng chiếu từ tiềm thức, càng là những chuyện chưa trải qua thì càng dễ xuất hiện. Thỉnh thoảng Lâm Tư Huyền sẽ mơ thấy mình dựa vào lòng Trần Ký, không có bất kỳ hành động nào khác, chỉ vùi đầu vào lồng ng.
ực anh, lắng nghe nhịp tim của anh, hòa cùng mạch đập của anh. Cậu bám víu lên người Trần Ký như một loài thực vật ký sinh, xung quanh mưa to bão táp, sấm chớp đùng đùng, thời tiết càng dữ dội thì cậu càng vùi đầu sâu hơn, cho cậu một lý do thích hợp để xem Trần Ký là vùng tránh trú an toàn duy nhất của mình. Còn Trần Ký thì cũng ôm cậu thật chặt đúng như ý nguyện của cậu, như thể sợ những phiến lá của cậu sẽ trượt tay rơi xuống đất trước sự tấn công của mưa bão.
Đương nhiên, giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ thôi. Khi Lâm Tư Huyền cố mở mắt ra thì ánh nắng ngoài cửa sổ vẫn đẹp rực rỡ như ngày hôm qua.
Trong phòng có tiếng thu dọn đồ đạc, Lâm Tư Huyền nhác thấy Trần Ký đang bỏ laptop vào trong cặp, theo bản năng hỏi:
– Anh phải đi rồi à?
Hỏi xong mới thấy hối hận, hỏi thế này thì khác nào mình đang để ý chuyện anh có đi hay không.
– Ừ, mười một giờ bay. – Quả nhiên, Trần Ký hỏi ngược lại cậu – Sao, cậu cần tôi ở lại chăm sóc cậu à?
Lâm Tư Huyền nhắm mắt lại lần nữa:
– Anh cả nghĩ rồi, tưởng mình ghê gớm lắm chắc?
– Vậy sao? – Trần Ký không để ý đến lời chế giễu của cậu, nói xong kéo dây kéo lại, chợt nghĩ đến chuyện gì đó – Bộ phim kia ít nhất phải hai tháng nữa mới khởi động.
Lâm Tư Huyền nghĩ một lúc rồi nói:
– Trần Ký, chuyện tối qua tôi có thể kiện anh tội cưỡng hiếp đấy.
Rõ ràng câu uy hiếp này không có hiệu lực gì với Trần Ký:
– Thế thì nhớ liên hệ với luật sư.
Sau khi Trần Ký đi, Lâm Tư Huyền ngủ thêm chừng một tiếng nữa. Tỉnh dậy lần nữa, cậu ngó ngàng xung quanh, thấy giường bên cạnh để quần áo Trần Ký đã gấp ngay ngắn, không còn gì nghi ngờ, hẳn là tối qua Trần Ký đã ngủ ở giường bên kia.
Ngồi dậy, Lâm Tư Huyền phát hiện mình đang mặc đồ ngủ của anh, tay áo dài hơn cả tay của cậu. Khi vươn tay ra lấy điện thoại, bả vai đau đến mức nhăn nhó, mà không chỉ có vai, cả eo và cổ cũng ê ẩm, thậm chí cậu còn cảm thấy bỏng rát ở một số chỗ trên lồng ng. ực, làm cậu nhớ tới những chi tiết tối qua – sau khi cơn đau ập đến, cậu mất hoàn toàn khả năng phản kháng, sợ mình vô thức r. ên rỉ nên không dám mở miệng chửi anh nữa, sự phẫn nộ cuối cùng chỉ có thể thể hiện qua hàm răng cắn lấy Trần Ký.
Bây giờ cậu đã tin những lời bàn tán trên mạng rồi, Trần Ký chắc chắn là người có kinh nghiệm. Có lẽ là mò trúng chỗ Lâm Tư Huyền khó kìm nén nhất, về sau sức cắn của Lâm Tư Huyền cũng cạn kiệt cùng với ý thức, trí nhớ mơ hồ của cậu chỉ dừng lại ở lúc Trần Ký bế cậu vào phòng tắm.
Nghĩ đến đây, Lâm Tư Huyền thấy cổ họng mình khát khô, chợt phát hiện trên tủ đầu giường có một cốc nước để sẵn, chỉ tội nước đã nguội rồi. Bên cạnh cốc nước còn có một túi giấy, Lâm Tư Huyền cầm lên mở ra thì không ngờ bên trong lại là một ổ bánh mì nhân dâu tây và loại pudding mà cậu từng rất thích ăn.
Lâm Tư Huyền thấy thật tức cười, Trần Ký đúng là một người tốt, đến cả cậu mà cũng được nhận sự chăm sóc chu đáo sau đêm ân ái thế này. Cười một lúc rồi cậu lại bùi ngùi, dù là như thế thì Trần Ký vẫn là người duy nhất trên đời biết cậu thích ăn loại pudding này.
Khi mặc lại quần áo của mình, Lâm Tư Huyền bắt đầu mày mò nguyên nhân vì sao đêm qua Trần Ký lại hung tợn như vậy, nghĩ đi nghĩ lại thì lý do chỉ có thể giống như Trần Ký từng nói, vì cậu là người mà anh muốn đối xử thế nào cũng được. Lâm Tư Huyền chợt thấy vui mừng vì sáng nay mình nói chuyện với anh bằng giọng điệu như vậy, ít ra trông cậu cũng không quá canh cánh trong lòng, nhưng bước tiếp theo nên làm gì thì cậu hoàn toàn không có manh mối nào cả.
Không muốn xem chuyện tối qua như một giao dịch, nhưng đau thì cũng đã đau rồi mà lại không đòi gì hết thì càng kỳ lạ hơn, cũng không thể đi kiện anh ta thật được.
Càng nghĩ càng đau đầu, Lâm Tư Huyền đâm hận kẻ đầu têu.
Khách sạn này nếu không gọi lễ tân thì sẽ không có ai tới quét dọn, cậu vứt bừa bộ đồ ngủ đã thay xuống sàn, nghĩ hồi vẫn thấy chưa bõ tức, lại vứt giấy gói bánh mì bên cạnh bộ đồ ngủ.
Nói đi cũng phải nói lại, Lâm Tư Huyền thấy mình cũng có thiên phú dị bẩm, theo như những gì cậu đã biết trước đó, rất nhiều người sau khi trải nghiệm "đêm đầu tiên" thì ngày hôm sau thậm chí còn bị sốt hoặc là không xuống được giường kia, nhưng ngoài cảm giác ê ẩm toàn thân và hơi mất cảm giác ra thì cậu không hề có triệu chứng gì khác.
Sau một hồi nghĩ nung nghĩ nấu, Lâm Tư Huyền quyết định xem mọi chuyện xảy ra hôm qua là một chuyện ngoài ý muốn. Quan hệ giữa cậu và Trần Ký sẽ không vì giấc ngủ này mà thay đổi, cậu cũng không nên để bụng chuyện này quá làm gì. Cứ như hình tượng vốn có của cậu thôi, một kẻ nông nổi lại có thêm một đêm phóng túng nông nổi nữa, ai mà thèm quan tâm đằng sau có những dòng chảy ngầm nào.
Còn về chuyện bộ phim… dù sao vẫn còn hai tháng nữa, đến đó rồi tính, nếu trong thời gian này mà mình tìm được công việc mới thì có thể danh chính ngôn thuận từ chối sự giúp đỡ mà Trần Ký bố thí.
Buổi chiều, Lâm Tư Huyền lê tấm thân nhức mỏi bắt đầu chỉnh sửa CV của mình, sau đó gửi thư ứng tuyển cho đạo diễn casting mà cậu đã lưu thông tin trước đó.
Tối nay có buổi quay của Tô Hồng Đào, cậu, Phù Mãn và Tí Mỡ định đến xem.
Trước khi ra ngoài, cậu lại soi gương một lần nữa. Lạ thật, cậu nhớ mang máng tối qua Trần Ký có bóp cổ mình, nhưng nhìn trái nhìn phải vẫn chẳng thấy dấu vết gì, không biết do da mình dày hay là do Trần Ký điêu luyện quá, ra tay không để lại vết tích gì.
Nhưng để bảo đảm thì cậu vẫn mặc một cái áo sơ mi và gài đến tận khuy áo trên cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!