Chương 31: Hào quang rực rỡ

Trước khi thiên tai ập đến thường sẽ có một số điềm báo nhỏ nhặt không đáng chú ý, chẳng hạn như những hòn đá nhỏ thỉnh thoảng lăn xuống trườn dốc trước khi núi bị sạt lở, hay như những vết rỉ nước nho nhỏ trên mặt đường trước khi lũ lụt kéo tới. Nhưng chúng quá đỗi bình thường, quá đỗi tự nhiên nên luôn bị người ta xem nhẹ.

Khi Lâm Tư Huyền bắt gặp tin tức địa phương trên điện thoại về việc Giám đốc Sở Giao thông Vận tải nhiều lần ra vào câu lạc bộ tư nhân bị điều tra, cậu không bấm vào đọc kĩ, chỉ nhìn tiêu đề rồi tiện tay thoát ứng dụng.

– Anh hai ơi, đừng nhìn điện thoại nữa, nhìn mình này. – Zoe ngồi bên cạnh lèm bèm – Đến chịu gay mấy người luôn, ngày nào mình cũng đá lông nheo cho thằng mù coi.

Để phối hợp với thời gian của các vị lãnh đạo, buổi biểu diễn kỉ niệm được ấn định tổ chức vào ngày 20 tháng Năm, những người tham gia biểu diễn mà có người yêu thì đều kêu ca kể khổ, nhưng có phàn nàn thì cũng không ăn thua. (*)

(*) 20/5 còn được viết là 520, đọc na ná với "wo ai ni" nên người TQ xem ngày 20/5 là lễ tình nhân

Trong phân đoạn biểu diễn sắp tới, Lâm Tư Huyền và Zoe có một cảnh hôn, là tình tiết có trong nguyên tác, đương nhiên họ sẽ thay đổi thành kề má hôn giả thôi. Đây cũng là cảnh gây khó khăn nhất khi hai người diễn đôi với nhau, vì Lâm Tư Huyền cứ luôn nhớ tới nụ hôn với Trần Ký hai tháng trước.

Nếu so với nụ hôn đầu thì quả thật nó có phần hung tợn và không hợp lệ cho lắm, nhưng vẫn khiến Lâm Tư Huyền nhớ mãi đến tận ngày hôm nay. Giây phút Trần Ký hỏi cậu "Thế này đã đủ chưa", trong lòng chợt dấy lên một giả thiết hoang đường, nếu như cậu không phải Lâm Tư Huyền thì cậu nên trả lời như thế nào?

Chưa đủ, không bao giờ là đủ, hãy tàn nhẫn với em hơn nữa rồi ban phát cho em một chút dịu dàng, để em cũng có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.

Nhưng ngay lập tức cậu nhận ra đây là một nghịch lý, không có gia đình này thì cậu hoàn toàn không có phương tiện để uy hiếp Trần Ký, như thế cậu và Trần Ký cũng không thể đi đến ngày hôm nay; mà sinh ra trong gia đình này thì ông trời đã định sẵn cậu chỉ có thể là Lâm Tư Huyền mà thôi. Vậy nên cuối cùng cậu chỉ có dùng cách của Lâm Tư Huyền để trả lời:

– Làm gì mà mạnh bạo vậy, kỹ thuật hôn của cậu tệ quá.

Xem như lương tâm của cậu trỗi dậy, hai tháng nay cậu không còn liên lạc với Trần Ký nữa, cậu vẫn chưa vô liêm sỉ tới mức vì d. ục v. ọng cá nhân mà phá hoại hạnh phúc người khác. Mỗi tội, dù cậu có để mặc hồi ức về Trần Ký khô héo trong tâm trí mình thì thỉnh thoảng chúng vẫn sẽ cháy bùng lên vì một tí ti nhân tố bên ngoài làm mồi lửa.

Chẳng hạn như bây giờ, Zoe hỏi cậu:

– Cậu có định mời bạn bè bên ngoài đến xem buổi diễn không? Hôm qua bên điều phối chương trình bảo mình phải đăng ký trước, nếu không thì không có chỗ đâu.

Lâm Tư Huyền vô thức hỏi:

– Hạn chót là khi nào?

Zoe xem lại nhật ký trò chuyện:

– Hình như là cuối tháng.

Chuyện Lã Hiếu Đường bị điều tra, Lâm Tư Huyền nghe được từ chỗ Lâu Thù Vi.

Từ khi lên đại học chuyển sang thành phố khác, cậu và Lâu Thù Vi cũng lâu lắm rồi không liên lạc với nhau. Hôm đó, Lâm Tư Huyền vừa làm đơn đăng ký một chỗ trống gửi cho đàn anh phụ trách điều phối chương trình, và đang cố nghĩ ra một cái cớ để bắt Trần Ký tới đây. Hôm đó là lễ tình nhân nên kiếm cớ khó hơn mọi lần. Trước khi mò được kết quả, cậu đã nhận được tin nhắn của Lâu Thù Vi: "Bạn tôi ơi, chuyện gia đình mày là thật hay giả thế?"

Tin nhắn này chỉ mới là đợt sóng đầu tiên của cơn đại hồng thủy cuốn Lâm Tư Huyền vào vực thẳm trong tương lai.

Còn những chi tiết từng bị ngó lơ trước đó cũng trồi lên mặt nước vào lúc chân tướng được hé lộ. Những món đồ sưu tầm quý giá được bổ sung hằng năm ở biệt thự lưng chừng núi; những bức thư pháp mà Lã Hiếu Đường viết luôn có người lấy lý do là tán thưởng tài nghệ để mua lại với giá cao… Dù chuyện này không được đăng báo nhưng Lâm Tư Huyền ở cách xa hàng nghìn cây số vẫn có thể cảm nhận được đây là một trận phong ba dữ dội.

Một tuần tiếp theo đó, có hàng đống số lạ gọi điện thoại cho cậu, Lâm Tư Huyền đành phải bật chế độ không làm phiền. Cậu chỉ nghe một cuộc từ Lã Như Thanh, bà bảo cậu đừng bắt máy của ai hết.

Ngày nào Lâm Tư Huyền cũng vùi mình vào tập dợt, giả vờ như mình không quan tâm đến chuyện gì cả, nhưng trốn tránh tạm thời cũng chỉ phí công vô ích. Một đêm nọ, cậu nhận được tin nhắn từ sếp cũ của Lã Như Thanh: "Tình trạng mẹ con không ổn lắm, con về với bà ấy đi."

Lâm Tư Huyền xin nghỉ phép ba ngày quay về nhà, khi bước vào cửa thì Đình Thủy Tạ đã trở thành đống hoang tàn. Lâm Tư Huyền không nhìn thấy Lâm Hoằng đâu, chỉ thấy Lã Như Thanh đang đứng ngoài ban công.

Bà đứng quay lưng lại với cậu, nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngoảnh đầu lại, tay phải ấn mẩu thuốc lá vào chậu hoa.

– Từ lâu ông ta đã biết sẽ có ngày này. – Lã Như Thanh nói.

Lâm Tư Huyền biết nguyên nhân bà không chịu quay đầu lại, vì bà đang không thể kiềm chế nổi cơn nghẹn ngào.

– Chuyện của Lã Hiếu Đường không còn cơ hội xoay chuyển nữa. – Bà cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, giống như đang trần thuật lại một sự thật không liên quan đến mình – Đứa con rơi của Lâm Hoằng bây giờ vẫn chưa có hộ khẩu, ông ta nói nếu mẹ chịu ly hôn thì ông ta sẽ để lại căn nhà này cho mẹ.

Bà nói rất đơn giản, với tính khí thường ngày của bà thì chắc chắn sẽ không buông tha cho Lâm Hoằng dễ dàng như vậy, nhưng không ngờ Lâm Hoằng quyết liệt hơn cả bà. Chỉ là Lâm Tư Huyền không ngờ bà sẽ khóc, chẳng biết có phải là thần giao cách cảm giữa hai mẹ con không mà giờ phút này thậm chí cậu hiểu được nguyên nhân bà khóc – đó là sự đau khổ tột cùng vì thứ tình yêu bà không bao giờ công nhận.

– Lâm Hoằng rũ bỏ rất dứt khoát. – Lã Như Thanh tiếp tục nói – Nếu như con cầu xin ông ta, có lẽ ông ta vẫn tiếp tục chu cấp cho con, xem đó như cách giậu đổ bìm leo với mẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!