Một lần nọ, Lâm Tư Huyền vô tình đọc được một câu thế này trong một quyển sách: "Bánh răng số mệnh lặng lẽ lệch đi lúc nào không biết, mà khi ngoái đầu nhìn lại, ta chẳng thể nào nhận ra dù là một vết xước."
Cậu cảm thấy câu này khá có lý. Vì xét từ kết quả, cuộc đời cậu đã phạm quá nhiều lỗi lầm, nhưng cậu lại không biết cụ thể nên quy tội cho sát na nào.
Mùa thu năm đó, bức tường graffiti sau trường vẫn bị phá dỡ. Lần này không liên quan gì đến việc xây dựng môi trường văn hóa, chỉ là lãnh đạo cấp cao khi đi thị sát các trường học thì cho rằng những mảnh đất hoang đó tiềm ẩn nguy cơ mất an toàn, nên yêu cầu tu sửa lại. Nhà trường hưởng ứng rất nhanh, công văn vừa ra là ngay tuần sau đội thi công đã vào đến cổng trường.
Không biết có phải là ông trời xếp đặt khéo quá hay không, vào cái ngày bức tường bị phá dỡ, Lâm Tư Huyền nhìn thấy bức ảnh tại đám cưới Vu Nhụy trên blog của chị.
Trước giờ chị luôn là người có mắt thẩm mỹ, váy cưới đuôi cá, đám cưới ngoài trời kiểu Âu Mỹ, nhìn chú rể có vẻ cũng là người theo ngành nghệ thuật, tóc dài hơn đàn ông bình thường. Vu Nhụy đeo nhẫn cưới trên ngón áp út, từ hồi mới lên đại học là chị đã nói với Lâm Tư Huyền rằng khi kết hôn, chị muốn mua nhẫn cưới của một thương hiệu nước ngoài, ý tưởng thiết kế là hình hoa anh đào đang nở rộ, nhìn nghiêng cũng có thể thấy được năm cánh hoa.
Quả nhiên, cuối cùng chị vẫn chọn kiểu nhẫn ấy, chỉ tội Lâm Tư Huyền không được tận mắt chứng kiến. Lâm Tư Huyền bình luận một dòng "Chúc mừng" trên blog của chị, hôm sau Vu Nhụy gọi cho cậu sau một thời gian dài. Giọng chị ra chiều áy náy, giải thích rằng không phải mình quên mời Lâm Tư Huyền mà do đám cưới tổ chức ở xa quá, mà Lâm Tư Huyền phải mấy tháng nữa mới đủ 18, cô khó mà chịu trách nhiệm cho những rủi ro khi để một cậu bé chưa đủ 18 tuổi một mình đi tới thành phố khác.
– Chị Nhụy, chị nghĩ nhiều quá rồi. – Giọng Lâm Tư Huyền ráo hoảnh – Dạo này em cũng bận học bồi dưỡng diễn xuất, chị mời em thì em cũng không có thời gian.
– Thời gian trôi qua nhanh thật, em sắp lên đại học luôn rồi. – Ngữ điệu của Vu Nhụy nghe nhẹ nhõm hơn, sau đó cô báo tên một địa danh – Có phải cuối năm em sẽ đến đó thi không? Lúc đó có một triển lãm tranh, nếu em muốn thì chúng ta có thể gặp nhau.
– Được ạ, vậy tới lúc đó mình liên lạc sau nhé. – Lâm Tư Huyền do dự một chốc, vẫn nửa đùa nửa thật – Mảnh đất phía sau trường bị đập đi xây lại rồi, nếu không sau này chị nổi tiếng thì vẫn có thêm một địa điểm check
-in.
Vu Nhụy chưa hiểu lắm:
– Sau trường? Check
-in gì?
Lâm Tư Huyền khựng lại giây lát, rồi cười bảo:
– Ý em là sau này chị nổi tiếng rồi thì các sinh viên học mỹ thuật đều sẽ đến trường cũ của chị để check
-in.
Một lần nữa Lâm Tư Huyền nhận ra, chỉ khi bản thân mình không còn lưu luyến, không còn chấp niệm, không còn vướng bận, thì rất nhiều chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn. Giống như lòng tốt xuất phát từ lòng thương hại mà Vu Nhụy trao cho cậu, đó vốn chỉ là một phần tính cách lương thiện của chị mà thôi. Sau vài lần đổi mùa thay lá, hoa nở rồi tàn, những chuyện cũ đó nên được đào thải, không cần dừng bước, không đòi hỏi khắt khe.
Nghĩ đến đây, cậu nhếch khóe miệng như thể vừa giải ra đáp số của một bài toán khó. Bỗng nhiên, có một chiếc pudding chuối được gói trong bao bì đẹp đẽ đặt xuống trước mặt cậu.
Lâm Tư Huyền hơi khó hiểu:
– Đây là gì?
Ngẩng đầu lên thì phát hiện Trần Ký đang nhìn cậu bằng ánh mắt vô cảm:
– Còn gì nữa.
Thấy cậu vẫn chưa phản ứng kịp, Trần Ký bổ sung:
– Lâm Tư Huyền, hai tuần trước chính cậu nói loại pudding này chỉ bán vào thứ Tư, tuần nào cậu cũng phải ăn cho bằng được, ít nhất cậu cũng nên nhớ lời cậu nói đi chứ.
Học kỳ một lớp 12, cách đợt thi năng khiếu còn vài tháng nữa, buổi sáng Lâm Tư Huyền đến trước, chiều thì đi học lớp năng khiếu, tối về lại phòng thể chất mà trường dành riêng cho cậu để cậu luyện tập.
Dạo gần đây, cuộc sống Lâm Tư Huyền có rất nhiều thay đổi.
Không biết Lã Như Thanh được ai giới thiệu, bắt đầu đi chùa thường xuyên, thời gian nán lại cũng ngày một dài hơn, dần dần từ ba ngày, năm ngày rồi đến cả nửa tháng. Đình Thủy Tạ yên tĩnh được một thời gian, cho đến một ngày nọ Lâm Tư Huyền trở về nhà từ trung tâm năng khiếu, nhìn thấy người phụ nữ mang thai kia.
Có lẽ là Lâm Hoằng sơ suất, hoặc cũng có thể là ông ta cố ý, vì nửa năm nay, sản nghiệp dưới tay Lâm Hoằng phát triển ngày càng vượt bậc, dần dần khiến ông manh nha nảy sinh ý nghĩ muốn thoát khỏi gông cùm.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tư Huyền là báo cảnh sát, thậm chí tay cậu cũng đã ấn xong số 110 rồi, nhưng lại phát hiện người phụ nữ kia cũng ngạc nhiên về cuộc gặp này y như cậu vậy, thậm chí là còn lúng túng hơn. Lâm Tư Huyền chợt hiểu ra, Lâm Hoằng không hề yêu cô ta, chẳng qua là lợi dụng sự ngoan hiền của cô ta để khỏa lấp ha. m mu. ốn chi phối của mình. Dù hôm nay cậu có làm gì cô ta đi nữa thì người bị tổn thương cũng không phải là Lâm Hoằng.
Cuối cùng Lâm Tư Huyền không báo cảnh sát, cũng chẳng làm gì hết, chỉ là từ hôm ấy trở đi, cậu càng không muốn quay về Đình Thủy Tạ nữa. Vì vậy, dù đã được công nhận tài năng trong đợt tập huấn kỳ nghỉ thì mỗi tối cậu vẫn chọn ở lại trường luyện tập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!