Khi tự chúc mừng sinh nhật 28 tuổi của mình, Lâm Tư Huyền cảm thấy mình đã trở thành một người trưởng thành khá chín chắn rồi, bất kỳ chuyện gì cũng có thể thản nhiên chấp nhận.
Giờ phút này cậu phát hiện mình quá ngây thơ.
Cậu nhìn màn hình điện thoại bằng ánh mắt khó tin, vẫn không thể tin nổi người tên S này là tài khoản WeChat của Trần Ký. Thậm chí cậu còn nghi ngờ mình đang mơ một cơn ác mộng lấy chủ đề là "Xấu hổ", cậu rất muốn vả mình một bạt tai cho tỉnh nhưng nghĩ tới cái mặt mình bây giờ là thứ tài sản ít ỏi còn sót lại nên đành nhịn.
Trời đất ơi, Lâm Tư Huyền, mày đã gửi cho người ta những câu gì rồi hả!
Cậu vội vàng lướt lên đọc lại, từ câu mở đầu "Khỉ đột với gấu đánh nhau thì con nào thắng" cho đến "Năm xưa mình đã làm những chuyện không hay với Trần Ký", càng đọc thì huyết áp càng tăng lên.
Sự thật đấm cho Lâm Tư Huyền hồn xiêu phách lạc, cậu dùng một gam lý trí còn sót lại để suy nghĩ, tại sao tên WeChat của Trần Ký lại là S? Silent? Hay là Thước trong Trần Thước (*)?
(*) Từ "thước" phát âm là /shuo/, Silent là im lặng, là "trầm tịch"
Nhưng Trần Ký không cho cậu dư thời gian nghiền ngẫm, không lâu sau đã nhắn tin thứ hai: "Qua đây nội trong hai tiếng."
Lâm Tư Huyền ở trong phòng hút hết một điếu thuốc nữa, sau đó đi sang phòng 427 với tâm trạng như đang đi ra pháp trường trước khi "deadline" hai tiếng kết thúc.
Cửa phòng mở hé không khóa, Lâm Tư Huyền theo thói quen giơ tay lên định gõ cửa, nhưng nghĩ một hồi lại đẩy cửa đi vào luôn.
Cậu biết tại sao Trần Ký muốn mình qua ngay bây giờ, vì Trần Ký đang mặc một chiếc jacket đen, laptop khép lại, hẳn là đang chuẩn bị ra ngoài. Mấy ngày không gặp, hình như mái tóc Trần Ký lại ngắn đi một ít, trông nhanh nhẹn hơn.
Giờ đây, những trò giả vờ mất trí nhớ, giả ngơ, giả điếc đều trở nên vô nghĩa trước sự cố dở khóc dở cười này.
Lâm Tư Huyền thử ướm lời một cách tự nhiên, nhưng lúc này cậu không khác gì những diễn viên không nắm bắt được vai diễn, không thể nào tìm được cảm xúc cho lời thoại của mình.
– Vậy cậu đã nghiên cứu ra chưa? – Cuối cùng vẫn là Trần Ký hỏi trước – Khỉ đầu chó và gấu, con nào mạnh hơn?
– Là khỉ đột.
Lâm Tư Huyền sửa lời anh bằng nụ cười giả trân, chắc Trần Ký dành hết lời chế nhạo trong đời anh cho cậu cả. Lâm Tư Huyền cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh:
– Lúc trước gửi lời mời kết bạn, sao anh không giới thiệu bản thân?
Trần Ký trả lời cậu:
– Vậy cậu đã giới thiệu bản thân chưa?
Hình như là chưa.
Lâm Tư Huyền hỏi tiếp:
– Anh cũng biết tôi hiểu lầm rồi, sao không chỉnh lại tôi?
Trần Ký cụp mắt nhìn cậu:
– Nếu tôi chỉnh cậu thì sao mà xác nhận được bệnh mất trí nhớ và lú lẫn của cậu bộc phát theo cơn?
Quả nhiên, ban đầu còn cổ vũ mình lên đánh đàn chẳng qua chỉ là chiêu "nắn gân" cuối cùng.
Còn mình thì ngây thơ nhắn tin cảm ơn… Muốn đấm cho phát quá. Tiếc là đánh không lại, chưa kể lần này mình đến đây là để nhờ vả người ta.
Trần Ký hỏi cậu:
– Tại sao lại giả vờ mất trí nhớ?
Lâm Tư Huyền trầm ngâm một chốc rồi đáp:
– Anh phanh phui hết rồi còn gì. Ngày xưa tính tình tôi trẻ con, non nớt chưa hiểu chuyện nên đã… ờm… làm một số chuyện không phải với anh, tôi thành thật xin lỗi. Con người tôi giả tạo, hèn nhát, thiếu trách nhiệm, cho nên muốn trốn tránh, tiếc là đầu óc chưa đủ thông minh, thủ đoạn vụng về nên vẫn bị anh vạch trần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!