Lâm Tư Huyền cảm thấy giấc này mình ngủ rất lâu, nhưng sau khi tỉnh dậy thì vẫn thấy người mỏi nhừ.
Không chỉ thế, đầu đau suốt từ tối qua đến giờ chưa hết, bụng nóng ran, nói ngắn gọn là khó chịu toàn thân, y hệt triệu chứng say rượu.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lâm Tư Huyền bắt đầu hồi tưởng đêm qua đã trác táng cỡ nào.
Bành Kiêu gọi nhân viên bê rượu ra y như muốn đớp sạch cả kho rượu tiệm người ta, hơn nữa còn chỉ cụng ly với mỗi Lâm Tư Huyền, từ khi Lâm Tư Huyền nói cái câu dìm hàng Tạ Lạc Duy để nâng bi hắn là hắn đã coi Lâm Tư Huyền là "bạn tri kỉ" cuối cùng trên đời này, tất cả những người khác đều không xứng được hắn ưu ái.
Sau đó là màn phối hợp trong im lặng, trong khi Lâm Tư Huyền nói những lời hay ý đẹp để đánh lạc hướng Bành Kiêu thì Tô Hồng Đào lén đổ đi một nửa rượu, tiếc là nền tảng của cậu quá kém nên cuối cùng vẫn say quắc cần câu.
Đã mấy năm rồi cậu không uống đến mức này. Hồi cấp ba thì có nhậu nhẹt nhiều hơn, khi cảm thấy nguy hiểm thì có thể viện cớ để chuồn êm, sau khi thôi học thì cậu không còn liên lạc với đám bạn nhậu nữa, còn những cuộc hẹn khác thì không thể nói về là về được.
Thế tối qua mình đã trở về bằng cách nào nhỉ? Cậu nhớ mang máng mình đâm sầm vào cửa kính một lần, lúc sắp ngã thì bám được vào cây chổi để đứng thẳng, cố gồng leo lên một chiếc xe hơi đen, được Hồ Tiểu Lộ hay là ai đó dìu về, cuối cùng là không mở được cửa phòng rồi không hiểu làm sao đó lại vào được phòng Trần Ký… Cuối cùng thì Lâm Tư Huyền cũng tỉnh táo hẳn rồi.
Bất chấp toàn thân đau nhức, cậu ngồi phắt dậy trên giường, đảo mắt nhìn xung quanh, cái phòng ngăn nắp như trại cải tạo kiểu mẫu này chính là nơi ở của cái tên cuồng sạch sẽ bi. ến th. ái nào đó. Tệ hơn là khi Lâm Tư Huyền định xuống giường thì phát hiện mình không mặc quần.
Có người sau cơn say thì sẽ hoàn toàn mất trí nhớ, có người lại nhớ không sót chi tiết nào, Lâm Tư Huyền thì nằm ở giữa. Cậu cố gắng lội ngược dòng thời gian về tối qua nhưng vẫn không tài nào khôi phục mọi tình tiết, nhưng vẫn nhớ mang máng một số câu mình đã nói.
"Trần Ký, rót cho tôi cốc nước."
"Trần Ký, cởi giày cho tôi."
Những chuyện sau đó thì không nhớ lắm, nhưng chỉ mấy câu này thôi thì Lâm Tư Huyền cũng đã muốn cho bản thân một tràng pháo tay rồi. Uống rượu làm càn được đến mức này thì xem như mình cũng độc nhất vô nhị.
Chưa kịp tiến hành phê bình bản thân thì trước mặt đã vang lên tiếng khóa cửa, Lâm Tư Huyền siết chặt góc chăn theo bản năng, mũi chân cũng rúm lại.
Nhưng người đi vào không phải Trần Ký, mà là Hồ Tiểu Lộ đã dìu mình về tối qua. Hắn đang cầm một hộp giữ nhiệt:
– Anh Lâm? Anh dậy rồi hả? Húp ít canh giải rượu đi này.
Lâm Tư Huyền thả lỏng, nhưng trong lòng lại dấy lên một chút khó hiểu:
– Trần Ký đâu?
Hai từ này lại hù Hồ Tiểu Lộ giật mình:
– Anh à, anh đừng có gọi thẳng họ tên người ta như vậy.
Lâm Tư Huyền khựng lại một lát rồi hỏi lại:
– Biên kịch Trần đâu?
– Đi rồi, hôm qua bên Vân Giản nói việc kiểm duyệt phim có việc cần họp nên biên kịch Trần về trước rồi, tám giờ sáng bay. – Hồ Tiểu Lộ nói – May mà đi rồi ấy, chứ không em sợ bị liên lụy… Anh Lâm, anh có biết tối qua anh đã làm gì không hả? Cũng may biên kịch Trần người ta tốt tính, không chấp nhất anh, còn cho anh ở lại một đêm.
Tầng này toàn là phòng hai giường đơn. Lâm Tư Huyền nhìn sang giường bên cạnh, chăn mền được gấp vuông vức, y như chưa có ai ngủ vậy, nhưng cậu biết đó cũng là một trong nhiều thói quen của Trần Ký.
Lâm Tư Huyền trả lời Hồ Tiểu Lộ:
– Không nhớ nữa.
– Anh Lâm, sau này anh đừng uống rượu nữa, nguy hiểm quá, nguy hiểm về mọi mặt. – Hồ Tiểu Lộ do dự cả buổi, cuối cùng mới khuyên bảo hết nước hết cái – Mà có uống thì cũng đừng gọi em, lần sau em thà đi dìu chục cô gái về còn hơn.
Hồ Tiểu Lộ đặt thẻ phòng 417 vừa cập nhật xong xuống, bảo là giờ phải đi phát cơm nên vội vàng rời khỏi phòng.
Lâm Tư Huyền đứng dậy, mặc quần áo của mình vào hẳn hoi, đứng trước gương kiểm tra kĩ lại lần nữa. Cũng may trên người không có dấu vết gì, tối qua chỉ ngủ một cách đơn thuần mà thôi. Sau khi xác nhận xong chuyện này thì cậu tự thấy mình vớ vẩn. Với cái thái độ mà Trần Ký đối với mình, tối qua cho cái giường ngủ nhờ đã là hết tình hết nghĩa rồi, sợ không chừng còn tiết lộ mấy chuyện xấu hổ ngày xưa trước mặt Hồ Tiểu Lộ nữa, chứ lo lắng mấy chuyện khác chẳng bằng thừa.
Lâm Tư Huyền theo thói quen vứt cái áo vừa mới thay lên giường, lại phát hiện sự bừa bộn của nó không ăn nhập gì với căn phòng mà đến cả thùng rác còn không có rác, thế là cậu đành gấp tượng trưng hai cái xong đặt lại ở đầu giường.
Khi chuẩn bị rời đi, chân Lâm Tư Huyền khựng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!