Chương 17: Ngẫu hứng

Gửi tin nhắn thoại này đi xong, tài khoản kia mãi mà không có động tĩnh gì, làm Lâm Tư Huyền nghi ngờ không biết có phải tín hiệu chập chờn không, xác nhận lại lần nữa thì rõ ràng hiển thị tin nhắn đã gửi đi thành công.

Không đợi Lâm Tư Huyền suy nghĩ đối phương đang làm gì, ngoài cửa phòng vang lên mấy tiếng kêu hối hả, đồ ăn cậu đặt đã tới. Lâm Tư Huyền chọn tới chọn lui, cuối cùng mua đại một phần bún chay. Vừa mở bao bì ra thì cơn thèm ăn đột nhiên biến đi đâu mất. Vì để sinh tồn, cậu miễn cưỡng ăn vài miếng.

Ăn đến miếng rau xanh thứ hai thì tài khoản kia trả lời: "Rồi sao nữa?"

Nhỏ này lại bắt chước phong cách cô gái lạnh lùng gì nữa đây.

Có lẽ Tô Hồng Đào thật sự quan tâm mình có lầm đường lạc lối hay không, nên cả dấu lượn sóng và biểu cảm mà cô thường dùng cũng bị lược bỏ.

Lâm Tư Huyền ngẫm nghĩ chốc lát rồi dùng ngôn từ uyển chuyển để miêu tả sự lựa chọn của mình: "Không phải ai mình cũng cho dẫn đi như cậu đâu."

Ý cậu là chuyện ở quán bar năm xưa, Tô Hồng Đào là người thông minh, chắc chắn có thể hiểu ra.

Câu nói này đổi lại sự thinh lặng, bên kia biến mất tăm, không đưa ra bất kỳ động thái gì nữa.

Lâm Tư Huyền đoán cô xác nhận mình còn trong trắng xong thì đã yên tâm nên cũng không gửi tin nhắn làm phiền nữa.

Hai hôm nay rơi vào đúng dịp nghỉ lễ, vé tàu hỏa rất khó mua. Lâm Tư Huyền phải quay về Tích Quan trong hai ngày này nhưng chờ mãi mà vẫn không có vé. Cuối cùng, cậu quyết định đi đường vòng, đi tàu đến thành phố lân cận rồi lại bắt buýt về.

Tàu hỏa không được như tàu cao tốc, trong khoang tàu lúc nào cũng có tiếng ồn ào, đủ thứ mùi đồ ăn hỗn tạp cũng khiến cậu thấy khó chịu. Xe buýt nối chuyến cũng thế, đó là một chiếc xe chất chồng tuổi tác, chạy dềnh dàng, còn lắc lư qua lại, trong xe tràn ngập âm thanh nền từ những nền tảng video ngắn.

Nhưng trong môi trường ầm ĩ này, Lâm Tư Huyền thu mình trên ghế ngồi, trái lại có một cảm giác an yên thuộc về riêng cậu.

Nhưng sự an yên này hơi thái quá.

Nên khi xe đến trạm, nhìn thấy những người xung quanh ai nấy đều đeo balo lên, Lâm Tư Huyền cũng vội vàng xuống xe theo. Mãi cho đến khi khói ở đuôi xe tan biến hết, cậu mới chợt nhận ra vẫn chưa đến trạm cuối cùng, đây chỉ mới là điểm dừng đầu tiên mà thôi.

Lâm Tư Huyền ngó xung quanh, chỉ thấy có một cửa hàng dịch vụ viễn thông, bèn đi vào hỏi:

– Cho hỏi bình thường bao lâu mới có một chuyến xe buýt vậy ạ?

Chủ tiệm trả lời:

– Một ngày ba chuyến.

Lâm Tư Huyền ráng nhịn nỗi xót xa với đồng tiền, hỏi:

– Cho hỏi đi đến đâu thì bắt được xe taxi thế?

– Khó bắt lắm. – Chủ tiệm nói – Xe công nghệ lẫn xe truyền thống đều khó bắt. Cậu đi về phía Tây chừng một cây số thì có thể bắt được xe dù.

Bình thường xe dù lái nhanh như ma đuổi, rẽ cua cũng không giảm tốc, Lâm Tư Huyền vô cùng ám ảnh.

Thấy trời mây đen kéo mù mịt, cũng là điềm báo sắp có mưa, Lâm Tư Huyền đành phải chọn giải pháp thay thế:

– Vậy ở quanh đây có chỗ nào nghỉ chân được không? Tiệm net hay quán trà chẳng hạn?

– Không có đâu. – Chủ tiệm lắc đầu – Cậu không lên chùa thắp nhang thì xuống xe ở đây làm gì?

Bây giờ Lâm Tư Huyền mới ngộ ra, chùa Từ Hàng này chính là chỗ mà trước đó Tô Hồng Đào đã ghé qua. So với ngần ấy chùa chiền nổi tiếng trong nước thì chỗ này thực sự tồi tàn đến đáng thương, bức tường phía Tây bị sập một mảng mà vẫn chưa được tu sửa.

Cũng may là không bán vé vào cổng, nếu lát nữa mà trời có mưa thì cũng vào trú được. Thế là Lâm Tư Huyền không có chốn về đành phải đi vào chùa.

Sau khi lượn một vòng, cuối cùng cậu cũng đã biết nguyên nhân tại sao lời cầu khấn của mình không linh nghiệm rồi. Ở đây thờ Hòa Hợp nhị tiên và Địa Tạng Bồ Tát, còn mình thì cầu Quan Âm Bồ Tát như một lẽ đương nhiên, đến tên người ta còn gọi không đúng nữa, lấy đâu ra linh nghiệm. Những món đồ được bán trong chùa thì không phân loại, gì cũng bán, vòng hạt, tượng Phật, móc khóa. Lâm Tư Huyền nhìn thấy bùa cầu duyên mà Tô Hồng Đào từng mua cho mình, hôm nay thì có đủ cả bùa sự nghiệp và bùa cầu may.

Giá cả rất rẻ, Lâm Tư Huyền mua lại bùa cầu duyên kia, nghĩ một lúc lại mua thêm bùa cầu may cho Tô Hồng Đào.

Thanh toán xong, Lâm Tư Huyền chụp hình hai lá bùa lại, gửi vào tài khoản phụ của Tô Hồng Đào: "Mua cho cậu rồi đây, khỏi cảm ơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!