Chương 15: Hỗn độn

Trời mưa đi đâu cũng kẹt xe.

Quãng đường về nhà lâu hơn bình thường, những hạt mưa rơi trên cửa sổ bị kéo thành những vệt nước dài, phản chiếu màu sắc của thành phố. Tài xế biết Lâm Tư Huyền sợ lạnh nên mở điều hòa nhiệt độ cao, khoang xe ấm nóng làm Lâm Tư Huyền buồn ngủ hơn.

Trong lúc thiêm thiếp, Lâm Tư Huyền vẫn còn nghĩ đến những lời mà Trần Ký nói với mình một tiếng trước.

Một lời từ chối rất dứt khoát. Mà Trần Ký đã đưa ra lý do thì cũng coi như nhân từ lắm rồi.

Nói thật thì chuyện vừa nãy nằm ngoài dự kiến của Lâm Tư Huyền. Hơn nửa năm nay, Trần Ký luôn lạnh nhạt và bình thản đối phó trước những mệnh lệnh trông có vẻ làm khó của Lâm Tư Huyền. Anh không có phản ứng gì nhiều, cũng không vặn hỏi nguyên nhân, nếu như có xung đột thời gian thì Trần Ký sẽ nói thẳng là mình có việc, mà cách xử lý của Lâm Tư Huyền cũng rất đơn giản – đó là bắt Trần Ký tự thu xếp.

Lâm Tư Huyền không biết Trần Ký thu xếp như thế, chỉ biết là lần nào cậu cũng được như ý nguyện.

Ngoại trừ hôm nay.

Nhắm mắt lại thì cảnh tượng sẽ biến mất. Nhưng giọng của Trần Ký vẫn văng vẳng giữa làn mưa.

"Tôi có việc."

"Cậu đã nói lần thứ hai rồi đấy."

Lạ thật, sao lúc nghe những câu này mình lại vô thức nảy sinh cảm xúc sợ hãi vậy nhỉ?

Rõ ràng người đưa ra mệnh lệnh là mình, người đứng ở vị thế cao, người bị chống đối cũng là mình, vậy thì tại sao người sợ vẫn là mình chứ?

Câu hỏi này Lâm Tư Huyền suy nghĩ suốt một ngày một đêm.

Đến giờ ra chơi hôm sau, Lâm Tư Huyền trả lời tin nhắn của trung tâm bồi dưỡng năng khiếu, ngước mắt lên thì nhìn thấy Viên Tầm và Trần Ký đang đứng cùng với nhau.

Viên Tầm không cao, mái tóc trông rất mềm mượt dưới ánh nắng sau mưa mùa đông, trên người mặc bộ đồng phục ngay ngắn chỉnh tề, rất phù hợp với ấn tượng của Lâm Tư Huyền về cậu ta – ngay thẳng, ngoan ngoãn, thể hiện vui buồn lên mặt và thấu hiểu lòng người.

– Trần Ký, tối qua cảm ơn cậu nhé. – Lời Viên Tầm nói cũng hợp với câu miêu tả trên – Hay là tuần sau mình trực nhật thay cậu nhé?

– Không cần. – Trần Ký trả lời – Chuyện nhỏ thôi, không có gì đâu.

Chuyện nhỏ thôi. Không có gì đâu. Giọng điệu tuy hờ hững nhưng vẫn khá nhẫn nại.

Lâm Tư Huyền không biết cụ thể là vấn đề gì khiến cậu thấy khó chịu để mà buổi chiều khi đi ngang chỗ Trần Ký, cậu tỏ vẻ ráo hoảnh hỏi anh:

– Tối qua cậu đã làm gì?

Trần Ký đang làm bài tập, vừa suy nghĩ vừa xoay bút. Đợi đến khi anh điền được đáp án vào chỗ trống thì mới ngẩng lên trả lời Lâm Tư Huyền:

– Chuyện của người khác hình như không có gì mắc mớ đến cậu thì phải.

Trong một ngày Trần Ký đã nói hai lần "không có gì". Một lần là bảo Viên Tầm đừng để ý đến những gì anh đã bỏ ra, một lần là nhắc Lâm Tư Huyền đừng thăm dò đời tư của người khác.

Bình tĩnh suy nghĩ thì lời Trần Ký nói không có gì là sai cả, Lâm Tư Huyền cũng chẳng bao giờ đi hỏi người khác về lý do họ đưa ra một lựa chọn nào đó. Hai năm qua, Vu Nhụy dần dần không trả lời tin nhắn của cậu, Lâm Tư Huyền cũng chưa bao giờ hỏi nguyên do, chỉ biết điều giảm bớt tần suất liên lạc với chị.

Nhưng lần này là ngoại lệ. Lần đầu tiên Lâm Tư Huyền "đặc cách" hỏi nguyên nhân và cũng là lần đầu tiên bị từ chối.

Có lẽ vì đó là Trần Ký. Lâm Tư Huyền phân tích như vậy. Vì đó là Trần Ký mà cả cậu và anh đều ghét cay ghét đắng đối phương, mà rõ ràng mình mới là người trên cơ trong mối quan hệ thù hằn này, cho nên sự ngoại lệ này và hai lần từ chối này mới khiến cậu không thể nào làm lơ.

Sáng thứ Bảy, Lâm Tư Huyền đi kiểm tra sức khỏe theo yêu cầu của trung tâm bồi dưỡng năng khiếu. Trung tâm đưa ra một danh sách, Lâm Tư Huyền chọn bệnh viện Hữu Nghị ở gần trường nhất.

Khi xe dừng ở ngã tư, Lâm Tư Huyền nhận được cuộc gọi của Lâu Thù Vi:

– Mày đang ở đâu thế? Sao lại không học tiết tự học?

Giải thích thì rườm rà quá, Lâm Tư Huyền nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!