Chương 13: Trao đi chân thành, nhận lại chân thành

Gió cuối xuân không lạnh cũng chẳng nóng. Trần Ký đứng tại chỗ, dường như đã hiểu ra tình huống hiện tại, hỏi ngược lại bằng giọng chế giễu:

– Chỉ vì tôi nói cậu không là cái thá gì trong mắt tôi? Học sinh tiểu học cũng không ấu trĩ như vậy.

Lâm Tư Huyền nhìn lại anh. Trần Ký mặc áo tay ngắn màu đen, kích cỡ khá nhỏ, khung xương cộm lên qua lớp vải, nhìn kĩ thì phát hiện khuỷu tay và xương quai xanh của anh có vài vết đỏ, lần đánh nhau hôm bữa anh cũng không hoàn toàn lành lặn.

Trần Ký cố ý không mặc đồng phục, xem ra đã chuẩn bị sẵn tâm lý dùng ngôn ngữ cơ thể để giải quyết, chẳng hạn như đứng yên mặc cho Lâm Tư Huyền tẩn một trận để đổi lại giấy phép kinh doanh.

Nhưng rõ là Lâm Tư Huyền không cho anh toại nguyện:

– Ấu trĩ à? Cũng có chút chút. Vậy thì cậu có thể không làm, quyền lựa chọn nằm ở cậu.

Mười phút, 600 giây, ba bài hát, một phần tư tiết học, một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn.

Lâm Tư Huyền không biết mình trông như thế nào trong mắt Trần Ký. Anh chẳng thể hiện bất kỳ cảm xúc nào nên Lâm Tư Huyền không biết hiện giờ anh đang nghĩ gì. Nhưng Lâm Tư Huyền không quan tâm. Hai người đứng cách nhau không tính là gần nên cậu không thể nhìn thấy rõ bóng ngược của mình trong con ngươi Trần Ký, nhưng cậu đoan chắc mình đang tồn tại trong tầm mắt của anh.

Không có ai đếm giờ, tiếng cười nói của các bạn cùng lớp đẩy cửa ùa vào trở thành chuông báo thức.

Người thứ ba bước vào đây là cán sự môn Văn, nó ngửi thấy mùi chiến tranh nên nhạy cảm hỏi:

– Hai cậu đang làm gì thế? Không xảy ra chuyện gì chứ?

Lâm Tư Huyền lịch sự trả lời nó:

– Lúc trước mình và bạn học Trần có chút hiểu lầm, mới nãy đã bộc bạch tâm sự nên hiểu lầm đã được giải quyết rồi.

Cậu bước xuống bục giảng, đi tới bên cạnh Trần Ký. Cậu ngước nhẹ đầu lên, tặng cho anh một nụ cười tươi rói:

– Sau này chúng ta sẽ là bạn bè.

Tối hôm sau, Lâm Tư Huyền nhận được điện thoại của dượng.

Trước giờ dượng cậu vẫn luôn khách sáo với cậu, mỗi khi họp mặt gia đình thì dượng luôn dùng nhiều tính từ khác nhau để ca ngợi cậu, lúc gọi tới cũng không vào thẳng chủ đề chính mà mào đầu bằng những câu hỏi thăm, sau đó mới hỏi khéo là cậu với Trần Ký ở trường có thân thiết không.

– Cũng thân ạ. – Lâm Tư Huyền nói – Gia đình cậu ấy khó khăn lắm hả dượng?

– Có hơi khó xử. – Có lẽ dượng đã tốn cả ngày trời để thỏa hiệp với hai bên sếp Bàng và Lâm Tư Huyền, hơn nữa cũng đã đưa ra quyết định, vì vậy lời miêu tả về gia đình Trần Ký thêm phần thương xót và nhân từ – Mẹ nó kiếm tiền từ cái tiệm này để nuôi hai anh em nó, nghe nói còn có người già đang nằm viện nữa, cách đây không lâu còn nảy sinh vài tranh cãi vì tiền viện phí.

Lâm Tư Huyền mớm hỏi thêm, dượng cũng kể thêm một số điều nữa. Lúc trước bố Trần Ký là công nhân của nhà máy điện tử, một đêm nọ vào mấy năm trước, sau khi đưa người sếp say xỉn về thì một mình ông chạy xe máy về nhà, trên đường đi vì mệt quá nên để xảy ra tai nạn rồi qua đời.

Thì ra nguyên nhân cái chết của bố Trần Ký là như vậy. Lâm Tư Huyền chợt nhớ đến ánh mắt Trần Ký nhìn mình như nhìn rác rưởi vào đêm giao thừa ở trước quán bar.

Nói chuyện xong, Lâm Tư Huyền bảo:

– Dượng ơi, nếu giấy phép kinh doanh của họ không có vấn đề gì thì thỉnh thoảng dượng cử người tới tiệm nhà cậu ấy xem rồi chiếu cố nhé, rồi xem có giúp được gì chuyện ở bệnh viện không. Con bận học, có gì cậu đưa hộ con giỏ hoa quả nhé.

Dượng đồng ý, lại khen cậu lần nữa:

– Tư Huyền, con tốt bụng thật, sau này ắt sẽ được đền đáp.

Đương nhiên Lâm Tư Huyền không có ý định làm việc thiện. Cái việc "chiếu cố" mà cậu nói chẳng qua là một lời nhắc nhở, nhắc Trần Ký biết tất cả những giỏ hoa quả cậu tặng đều có giá trị của nó, và Trần Ký sẽ là người thanh toán cho chúng.

Đạo lý này cậu và Trần Ký đều rõ.

Theo quy luật thông thường, cần hai mươi mốt ngày để hình thành nên một thói quen. Nhưng có lẽ Trần Ký là người có thiên phú bẩm sinh, hoặc là có khả năng thích ứng với cuộc sống, nên vào lần thứ hai Lâm Tư Huyền gọi anh, anh không còn chất vấn gì về yêu cầu của Lâm Tư Huyền nữa.

Lâm Tư Huyền bảo Trần Ký làm bài tập Toán và Anh của hai ngày, hơn nữa còn phải làm "sai" một cách hợp lý. Trần Ký không nói được hay không được, Lâm Tư Huyền cũng không đòi hỏi câu trả lời từ anh, nhưng đến sáng ngày thứ ba, Lâm Tư Huyền vẫn nhìn thấy bốn tờ bài tập đã hoàn thành nằm trên bàn mình.

Hầu hết thời gian, Lâm Tư Huyền bảo Trần Ký thực hiện những nhu cầu thông thường kiểu này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!