Giọng hát kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ này có sức công phá quá mạnh, mãi đến khi Tết âm lịch kết thúc, Lâm Tư Huyền vẫn còn thấy ù tai.
Lâm Hoằng cũng coi như là người tay trắng đi lên, cha mẹ đều là nhân viên bình thường, nên đương nhiên đến Tết Lâm Tư Huyền sẽ về nhà ngoại. Căn biệt thự ở lưng chừng núi trở thành sân khấu Gala Mừng xuân, mấy ngày này hai vợ chồng biết tem tém cực kỳ ăn ý, diễn cảnh vợ chồng hòa thuận rất điêu luyện.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Tư Huyền cũng có thể thông cảm.
Ông ngoại cậu ở cơ quan như thế nào thì về nhà cũng y vậy, cơm nhà không ra cơm nhà mà giống báo cáo công việc hơn. Nhiệm vụ cũng được chia đều, người rót trà, người tặng chữ, người gọt hoa quả. Lã Như Thanh là người phụ nữ duy nhất trong cái nhà này không cần phải vào bếp. Bà cậy những năm tháng ca hát nhảy múa ngày xưa và sự nghiệp của Lâm Hoằng dạo gần đây để tự ban cho mình cái đặc quyền này, ngay cả dì út của Lâm Tư Huyền nói chuyện với bà cũng phải thưa gửi không khác gì nói chuyện với cấp trên.
Trong bữa ăn, ông ngoại gắp miếng gan ngỗng đầu tiên cho Lâm Tư Huyền:
– Bắt đầu bồi dưỡng năng khiếu rồi phải không?
Dường như với ai Lâm Tư Huyền cũng nở nụ cười như vậy:
– Vẫn chưa ạ, nửa cuối năm mới bắt đầu.
– Nhớ tranh thủ. – Ông ngoại dặn dò – Tuy con có ngoại hình sáng sủa, nhưng mà con giống mẹ, trông thanh tú quá, phải tập thể chất nhiều vào cho cường tráng.
Dì út tiếp lời:
– Năm năm sau là được nhìn thấy Tư Huyền trên tivi rồi phải không?
Chọn thời điểm thích hợp, nói một lời thích hợp, dì nhận được ánh mắt công nhận của ông ngoại, ông ra hiệu cho chồng dì gắp cho dì một miếng gan ngỗng.
Người già không thích ồn ào nên nhà cậu không bắn pháo hoa, ăn cơm tối xong thì cả nhà đến đài quan sát cách đó một cây số để ngắm cảnh đêm. Hai năm trước Lâm Tư Huyền ngắm rồi nên năm nay cũng là thời cơ thích hợp để nói dối mình bị cảm mà được nhận đặc quyền ở lì trong nhà.
Phòng khách ở đây giống như một căn hộ mẫu, ngoài bức tranh thủy mặc "Mưa rơi trên cây chuối" rất phổ biến được treo trên tường là Lâm Tư Huyền không cảm thụ được cái đẹp. Cậu lại lấy điện thoại ra xem những bức tranh của Vu Nhụy mà cậu từng chụp trước kia và bài văn của tác giả không biết tên ấy. Trước khi được nghỉ là cậu đã tranh thủ lấy điện thoại chụp lại một số đoạn mình tâm đắc.
Sau nhiều lần đọc, cậu đã tổng kết ra được một vài quy luật. Người tác giả đó rất thích dùng những loài thực vật như hoa cỏ để ẩn dụ, giúp cho câu miêu tả trở nên mạnh mẽ, sắc sảo và sống động. Người đó cũng thường nhắc đến bụi bặm và đất cát để hình tượng hóa những sự vật không đáng để tâm, khiến Lâm Tư Huyền không khỏi tò mò về hoàn cảnh sống của người này.
Nếu có một tên sát thủ từ trên trời rơi xuống, chĩa súng vào đầu Lâm Tư Huyền rồi bắt cậu phải giãi bày mười mươi lòng mình với một người nào đó, nếu không thì sẽ bắn chết cậu, vậy thì cậu nhất định sẽ chọn người này, người tác giả mà đến cả họ tên là gì cậu cũng không biết. Lâm Tư Huyền không rõ vì sao, nhưng mà cậu nhất định sẽ chọn người đó.
Lâm Tư Huyền ở lại biệt thự lưng chừng núi hết hai ngày, đến ngày thứ ba, Lâm Hoằng mượn cớ có mối làm ăn kia cần tiếp đãi nên dẫn hai mẹ con về.
Về đến nhà, xe vừa đến trước cổng Đình Thủy Tạ thì Lâm Hoằng đã vội vàng mở cửa xe và bước xuống dù cho xe vẫn chưa dừng hẳn. Lã Như Thanh ngồi đoan chính ở ghế sau, giở giọng khinh khi:
– Sớm muộn gì cũng bị tông cho chết.
Nhưng câu này của bà quên thêm chủ ngữ.
Tuần đầu tiên sau khi khai giảng, Lâm Tư Huyền suýt nữa bị một chiếc xe đạp tông phải.
Vào học kỳ mới, nhà trường vì muốn tạo bầu không khí văn hóa nên trong thời gian nghỉ đông đã thay hết một loạt hoa cảnh ngoài cổng, bảng quảng cáo được treo áp phích mới, đến cả bãi cỏ hoang vắng sau trường cũng được chăm sóc. Nơi đó ban đầu có một vài bức graffiti đã phai màu nhiều năm, học sinh của câu lạc bộ mỹ thuật đã chung tay vẽ một bức "Đón xuân" cực lớn để chuẩn bị phủ lên trên, làm cho cả trường tràn đầy sức sống hơn hẳn.
Con đường ở cổng chính cũng đang được mở rộng, làm Lâm Tư Huyền dạo này đành phải đi vòng từ cổng bên hông để vào trường, đi ngang qua mấy chậu hoa sơn trà mới nở.
Trong lúc cậu đang ngắm hoa thì bị một chiếc xe đạp không kịp giảm tốc lao ra sát người, cằm cậu bị một vật c. ứng nào đó sượt qua, căn cứ theo nhiệt độ thì cậu đoán chắc có lẽ là đầu khóa kéo đồng phục.
Tiếng phanh xe chói tai khiến cậu phải ngẩng lên, phát hiện chiếc xe đạp màu đỏ trắng đan xen dừng trước mặt mình, mà Trần Ký ngồi trên xe thì đang kiểm tra xem khóa kéo đồng phục của mình có bị hỏng không.
Giọng Lâm Tư Huyền cũng khá điềm tĩnh:
– Trong trường không hạn chế tốc độ của xe đạp à?
Trần Ký chẳng buồn ngẩng đầu lên:
– Có chạy chậm cũng không né được mấy người đã quen ngồi ô tô nên khi đi bộ cũng không biết nhìn đường.
Tuy cùng bị gắn mác là "công tử bột" nhưng về bản chất thì hình tượng của Lâm Tư Huyền vẫn khác với bọn Lâu Thù Vi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!