Chương 10: Cây khô

"Bụi hoen gỉ chớ muộn phiền,

Mắt không vướng bận, lòng này an yên;

Bùn nhơ lem luốc thân gầy

Mưa về gột rửa, âu sầu rời thây;

Mùa mưa kẽ nứt dãi dầu,

Học đau để thở, thấm nhuần bể dâu."

Khi Lâm Tư Huyền đang đọc bài văn xuất sắc nhất khối mới phát thì cũng ngửi được một vài làn hơi ẩm ướt. Mưa mùa đông bí bách và lạnh ẩm, giống hệt như thủy tinh vỡ vậy.

Đọc được một nửa thì điện thoại cậu reo lên, là Lâu Thù Vi gọi tới.

– Sáng nay mày đến trường à? Mày chơi thâu đêm mà vẫn đi học được á? Đường Huyền Tông còn không có tâm trạng tảo triều thế mà mày vẫn đi học á? – Lâu Thù Vi năm lớp 10 thi Sử 15 điểm thế mà rất giỏi nhớ mấy cái kiến thức này.

– Không có gì thì cúp đây.

– Ấy đừng mà, sáng nay chắc tao dậy không nổi, nếu thầy có hỏi thì mày nói tao bị đau bao tử nhé. – Nghe giọng Lâu Thù Vi như mới vớt từ trong gạt tàn thuốc ra, nhưng vẫn kiên cường gạn hỏi – Tối qua mày vẫn chưa kể tao nghe mày hẹn gặp ai, còn tặng hoa nữa, quê quá đi.

– Ừ, mày thì mô

-đen lắm. – Lâm Tư Huyền nói – Ói lên giày người ta, chắc mười năm sau tao vẫn không thể nào quên được mày.

Câu nói này chọc trúng tim đen Lâu Thù Vi, nó cúp máy ngay tắp lự.

Tặng hoa không phải sở thích của Lâm Tư Huyền, mà vì Vu Nhụy thích hoa.

Ngày xưa họ từng là hàng xóm của nhau, vườn của chị ấy trồng rất nhiều loại hoa mà Lâm Tư Huyền thậm chí còn không biết tên. Lâm Tư Huyền rất thích được nghe chị giảng giải cho mình, như là tên khoa học của các loại hoa là gì, ý nghĩa của chúng là gì, nở vào mùa nào là đẹp nhất.

Tuy Lâm Tư Huyền nghe tai này ra tai kia.

Lần đầu tiên cậu biết tên của Vu Nhụy là vào đêm giao thừa năm cậu 12 tuổi. Không nhớ tối đó bố mẹ mình đã cãi những gì, cũng quên mất Lã Như Thanh đã đập món nào, có lẽ là bể cá, cũng có thể là chậu hoa. Nhưng khi mọi thứ thối rữa thì mùi vẫn y hệt nhau, Lâm Tư Huyền không thích mùi này. Khi đó tuổi còn quá nhỏ nên cậu cũng không có nơi nào để đi, chỉ biết ra bậc thềm ngoài cửa hóng gió lạnh.

Vu Nhụy đã lên đại học đeo giá vẽ sau lưng đứng trước mặt cậu hỏi:

– Bố mẹ lại cãi nhau à?

Chị hỏi một đằng, Lâm Tư Huyền trả lời một nẻo:

– Đâu có, em chỉ muốn ở một mình thôi.

Chị lại hỏi:

– Thế sao lại ngồi ở đây?

Lâm Tư Huyền nói:

– Em muốn ngắm trăng.

Ánh mắt Vu Nhụy rất phức tạp, thoáng có chút phê bình của người lớn:

– Nhóc con, mới tí tuổi mà đã dối lòng rồi, tối nay làm gì có trăng.

Từ năm đó trở đi, ngày 31 tháng 12 năm nào Lâm Tư Huyền cũng sẽ đón giao thừa với Vu Nhụy. Cậu chưa bao giờ đưa ra yêu cầu này, là do Vu Nhụy ép cậu thế. Mới đầu là mệnh lệnh, dần dần đã trở thành một lời hẹn ước.

Lâm Tư Huyền từng hỏi Vu Nhụy là tại sao lại chọn ngày này, Vu Nhụy trả lời "Năm mới phải có một khởi đầu tốt đẹp". Vu Nhụy đi học ở tỉnh khác, hai người ngày càng ít gặp nhau. Vào đêm giao thừa, chị sẽ kể những chuyện xảy ra trong một năm qua cho Lâm Tư Huyền nghe, những nơi mình đã đi, những phim mình đã xem và những mối tình mình đã trải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!