Chương 9: (Vô Đề)

10

Hầu phủ đón liền ba vị mỹ nhân, những ngày tháng vốn nhạt nhẽo như nước lập tức trở nên náo nhiệt.

Chỉ một tấm vải gấm, một bát tổ yến cũng đủ khiến họ tranh cãi đỏ mặt tía tai.

Tống Uyển Oánh từ nhỏ đã được nuông chiều, tất nhiên không phải đối thủ của Lan di nương và Hoa di nương xuất thân nơi phố chợ.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tranh điểm son thì thua, đấu miệng lưỡi thì càng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào.

Nàng ta xưa nay chưa từng chịu uất ức như thế, liền nhào vào lòng Thẩm Thanh Nghiễn khóc lóc, đòi hắn bán đi Lan di nương và Hoa di nương.

Mới vừa vào phủ chẳng bao lâu, nàng ta đã tự cho mình là chính thê, dường như đã quên mất bản thân cũng chỉ là một thiếp thất, chẳng khác gì hai vị di nương kia.

Hôm sau, khi Thẩm Thanh Nghiễn cùng ta dùng bữa trưa, liền nhắc đến chuyện này.

"Hiện nay hậu viện ngày ngày ồn ào không yên, chi bằng giữ lại Uyển di nương, còn những người khác thì cho ra phủ đi."

Ta nâng chén canh, mỉm cười hỏi:

"Tại sao lại chỉ giữ lại một mình Uyển di nương? Phu quân thương nàng ta ư?"

Trong mắt Thẩm Thanh Nghiễn lóe lên một tia bối rối.

"Nàng ta chẳng phải là muội muội cùng cha khác mẹ của nàng sao?"

"Nhưng thiếp với nàng ta xưa nay không hề thân thiết, trong mắt thiếp, nàng ta chẳng khác gì Hoa di nương và Lan di nương cả."

Khóe môi ta lạnh lùng cong lên: "Phu quân không cần phải vì thiếp mà miễn cưỡng bản thân.

"Thẩm Thanh Nghiễn trầm mặc hồi lâu, đang định lên tiếng thì— Tiểu Hồng tươi cười bước vào phòng, thi lễ rồi chúc mừng:"Tin vui từ Đông viện truyền tới, Lan di nương đã có thai. Chúc mừng Hầu gia, chúc mừng phu nhân."

Ta đặt đũa xuống, phân phó Tiểu Hồng:

"Truyền lệnh xuống, cả phủ đều được thưởng."

Nói xong, ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Nghiễn.

"Đây quả là chuyện mừng lớn, cớ sao phu quân lại chẳng vui vẻ chút nào?"

Lúc này Thẩm Thanh Nghiễn mới hoàn hồn, cười gượng: "Vui… tất nhiên là vui rồi…

"Một bữa cơm trưa, cả hai đều mang tâm tư riêng. Mãi đến khi trông thấy dáng người thẳng tắp của Thẩm Thanh Nghiễn khuất sau cửa, ý cười trên mặt ta mới dần tan đi. Ta biết, hắn lúc này hẳn là đang vội đi dỗ dành Tống Uyển Oánh."Giờ trong phủ cũng chẳng phải chỉ mình nàng ta sinh được con nữa rồi.

"Ta nghiêng đầu hỏi Tiểu Hồng:"Nàng ta ngoài việc mắng ta là con gà mái không biết đẻ, còn mắng gì nữa không?"

Tiểu Hồng nhíu mày: "Nàng ta chẳng qua chỉ dựa vào việc trẻ hơn tiểu thư mấy tuổi, lại có chút nhan sắc mà thôi."

"Năm nay ta cũng đã ba mươi, đương nhiên không thể so với nàng ta trẻ trung…"

Ta bật cười khẽ: "Nhưng ai rồi cũng có lúc già nua tàn úa, chẳng lẽ nàng ta thật sự nghĩ rằng có thể dựa vào sắc đẹp mà sống cả đời sao?"

11

Không đón đôi nhi tử nhi nữ của Tống Uyển Oánh về Hầu phủ, là ý của phu nhân.

Bao năm sống chung trong Hầu phủ, chỉ có bà là người nhìn ra được tâm cơ và thủ đoạn của ta, hiểu rõ tính ta không hề hiền lành ôn nhu như vẻ bề ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!