Rất nhanh, người đi điều tra đã quay lại.
Bọn họ tìm được mê dược và thạch tín trong phòng Xuân Lan.
Chính là thứ được hạ vào bát canh an thần mà phụ thân ta đã uống.
Đôi mắt Liễu di nương đầy tia máu, chỉ tay vào ta hét lên:
"Là ngươi! Là ngươi bày mưu hãm hại ta! Trước khi đến thư phòng, ngươi đã nói là ta g.i.ế. c người... Chính ngươi đã bỏ thuốc vào canh..."
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, cất giọng trầm ổn:
"Chứng cứ rõ ràng, vậy mà Di nương còn định vu oan cho ta? Nếu ta thật sự muốn hại c.h.ế. t phụ thân, thì cớ gì còn mời Thái y Diệp đến cứu người?"
Lời vừa dứt, sắc mặt Liễu di nương đã trắng bệch như tờ giấy.
Thần sắc nàng ta lúc này, quả thật là có miệng cũng khó biện bạch.
Ta nhìn về phía tiểu đồng đang quỳ trên đất, hỏi:
"Xuân Lan đâu rồi?"
Lúc này Liễu di nương mới chợt nhận ra, suốt cả quãng đường vừa rồi nàng ta chỉ một mực lo lắng cuống cuồng, hoàn toàn không nhận ra Xuân Lan đã bị người của ta bắt đi trước khi vào thư phòng.
Tiểu đồng bẩm báo:
"Xuân Lan đã bị áp giải đi dùng hình rồi ạ."
Liễu di nương thoáng nhìn thấy nét cười lướt qua trong mắt ta, lập tức gào lên:
"Kẻ nào dám động đến người bên cạnh ta!"
Sau đó nàng ta quay sang nhìn phụ thân ta, rơi nước mắt đáng thương:
"Thiếp thân đang mang cốt nhục của phu quân, sao có thể làm ra chuyện hạ độc phu quân chứ? Nhất định là có kẻ muốn hãm hại thiếp thân…"
Ánh mắt phụ thân nhìn nàng ta lúc này đã chẳng còn chút xót thương như thuở trước, ông chỉ phất tay lạnh nhạt nói:
"Đỡ Di nương về nghỉ đi."
Liễu di nương gần như bị kéo lê ra khỏi thư phòng.
Ta đến tiểu trù phòng, đích thân trông chừng việc sắc thuốc cho phụ thân.
Lúc ta bưng bát thuốc đến thư phòng, thì bản khẩu cung bê bết m.á. u của Xuân Lan đã được trình đến trước mặt phụ thân.
Trong khẩu cung, nàng ta đã thú nhận tất cả, thừa nhận những thứ tìm được trong phòng đều là nàng ta bỏ tiền đến chợ đen mua về.
Xuân Lan không cùng Liễu di nương vào thư phòng, nàng ta còn tưởng người phòng bếp đưa nhầm bát canh, khiến phụ thân ta uống phải canh an thần có pha mê dược mà ngất đi.
Nàng ta đâu thể ngờ, trong phòng mình không chỉ tìm thấy mê dược, mà còn cả thạch tín.
Chỉ tiếc là, nàng ta cũng chẳng cần biết nữa, bởi chủ tử của nàng đã không còn đường sống.
Sau khi Xuân Lan khai ra mọi chuyện, Liễu di nương bị giam vào phòng củi.
Người trông coi nói, nàng ta động thai khí, đau bụng suốt cả một đêm.
Sáng sớm, vừa đẩy cửa phòng củi ra, ta đã ngửi thấy mùi m.á. u tanh nồng nặc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!